
gười trong lòng của
ngươi đi.”
Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng sẽ cảm tạ trời đất vì được gả cho hắn sao?
Nàng lạnh lùng ngước mắt lên, cho dù không nhìn thấy hắn nhưng khí thế
vẫn cao ngạo như trước.
Sự lạnh lùng cùng lãnh đạm của nàng, sự nhàn nhã cùng cao ngạo của
nàng làm cho lòng Minh Xuân Thủy nhất thời phát điên. Hắn cảm giác được
nàng giống như một cơn gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi mất, làm
cho hắn cho dù như thế nào cũng không thể nắm giữ được. Hắn hoài nghi,
hắn căn bản không thể chạm được lòng của nàng, nếu không, vì cái gì mà
nàng có thể thoải mái rời bỏ hắn như vậy.
Đôi đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra, âm thanh đau đớn nói: “Sắt,
nàng cảm thấy Minh Xuân Thủy ta là người như vậy sao? Nàng cảm thấy
những ân ái mấy ngày qua của chúng ta đều là giả sao?”
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, nghe lời chất vấn của hắn, nhớ đến sự
dịu dàng và thương yêu của hắn, trong lòng không khỏi run lên. Nhưng
sắc mặt nàng vẫn như trước trong trẻo mà lạnh lùng, không nói tiếng nào. Cho dù là sự thật thì nàng còn có thể ở lại sao? Giữa bọn họ bây giờ
còn bị ngăn cách bởi người trong lòng đang bị thương của hắn.
“Giang Sắt Sắt, nàng bị mù, chẳng lẽ trái tim cũng mù luôn rồi sao?”
Nhìn thấy nàng thật lâu sau không đáp lại, hắn lạnh giọng hỏi: “Vậy là
cho tới nay, nàng đối với tấm chân tình của ta đều là giả dối sao?”
Hắn mang một nữ tử khác về, lại còn ở đây nghi ngờ tình cảm của nàng
sao? Nếu chỉ là giả thì nàng có thể đem thể xác cùng tâm hồn trao cho
hắn hay sao? Hắn nghĩ nàng là hạng nữ tử tùy tiện như vậy sao?
Sắt Sắt cảm giác như mình bị xem thường, nàng giống như một con nhím, nhanh chóng xù hết gai nhọn trên người lên, nhếch mép cười lạnh nói:
“Ta đã sớm gả cho người khác, ngươi cũng không phải không biết, Bất quá
cũng chỉ là ngủ hai đêm, ta cũng không phải hoa cúc khuê nữ gì, cùng lắm chỉ là vậy thôi, chẳng có gì cả. Ngươi thật sự cho rằng ta yêu ngươi
sâu đậm như vậy sao?”
Lời của nàng làm cho đôi mắt đen nguy hiểm của hắn nheo lại, vì để
rời khỏi hắn, nàng ngay cả những lời nói tự hạ mình như vậy cũng có thể nói ra sao?
“Vậy sao, vậy nàng nói xem nàng cùng Tuyền vương cũng đã từng da thịt triền miên như vậy, phải không?” Minh Xuân Thủy cắn răng nói một cách
hung tợn .
“Không sai!” Sắt Sắt lạnh giọng nói: “Minh Xuân Thủy, nếu đã biết vậy thì ngươi hãy thả ta đi đi.”
“Nếu ta nói không thì sao? Ta càng muốn giữ nàng lại, vĩnh viễn không để nàng rời đi!” Âm thanh của Minh Xuân Thủy từ trong bóng tối truyền
đến, mang theo lời khẳng định chắc chắn vĩnh viễn không buông tay.
Trước mắt chỉ toàn một mảnh tăm tối, Sắt Sắt không thể nhìn thấy Minh Xuân Thủy nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của hắn, dĩ
nhiên hắn đang tức giận. Từ khi quen biết đến nay, nàng chưa bao giờ
chứng kiến Minh Xuân Thủy tức giận như vậy. Tuy rằng nàng cũng biết thân là lâu chủ của Xuân Thủy lâu, nhất định cũng đã từng trải qua chiến đấu sa trường, ra tay thủ đoạn, nhưng hắn ở trong mắt nàng vĩnh viễn đều
phóng khoáng, cợt nhả, tinh thuần trong sáng như một đám mây.
Tuy nhiên, tối nay hắn rốt cục đã tức giận rồi sao?
Hơi thở của hắn xuyên qua gió đêm phả vào người nàng, sắc bén, khí phách, phẫn nộ.
Sắt Sắt mỉm cười sầu thảm, bàn tay đụng vào chuôi đao giắt bên hông, từng chút, từng chút, nhẹ nhàng rút ra.
Minh Xuân Thủy nhìn thấy động tác của nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Giang Sắt Sắt, nàng muốn làm gì?”
Tân Nguyệt Loan đao dưới ánh lửa chiếu rọi phát ra ánh sáng long lanh sắc bén, sự lạnh lùng, sắc bén kia ánh lên đôi mắt trong sáng Sắt
Sắt.
Sắt Sắt hé mắt ha ha cười lạnh giọng nói: “Minh lâu chủ, tối nay ta
nhất định phải rời đi, xin ngươi hãy thả ta ra, nếu không chúng ta chỉ
có thể giao đấu với nhau.”
“Ha ha ha!” Trong bóng tối, tiếng cười của Minh Xuân Thủy truyền đến, cuồng ngạo mà đau đớn sâu sắc cùng tự giễu nồng đậm.
“Được! Được! Giang Sắt Sắt, nàng đã muốn rời đi như vậy, thế thì nàng hãy tự chăm sóc mình cho tốt.” Hắn dường như vừa tức vừa hận, cười
lạnh vài tiếng rồi sau đó liền nghe được tiếng bước chân của hắn rời đi.
Hắn đi rồi sao?
Thật lâu sau, Sắt Sắt kinh ngạc đứng tại đó, nghe ngóng động tĩnh chung quanh.
Tĩnh lặng, đêm thật tĩnh lặng! Không một tiếng động!
Sắt Sắt rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi trừ bỏ chua sót lại vẫn là chua sót.
Hắn đi rồi! Phải đi thôi!
Đem hết những ấm áp từng có, ràng buộc từng có, dịu dàng từng có, tất cả đều đem đi, nhưng hãy đem sự cứng rắn, cô đơn, tịch mịch cùng cao
ngạo, tất cả trả lại cho ta.
Đứng im một lát, Sắt Sắt nắm chặt loan đao, thăm dò phía trước rồi chậm rãi bước lên.
Một bước, hai bước, một người bị mù muốn đi lại trong rừng gian nan
như thế nào. Bóng tối bốn phía làm lòng nàng nôn nóng vô cùng, đôi mắt
nàng sao lại vô duyên vô cớ bị mù cơ chứ? Hắn thật là tàn nhẫn nha, thế
nhưng lại không mang Vân Kinh Cuồng đến trị mắt cho nàng. Đúng rồi, Vân
Kinh Cuồng phải ở lại Xuân Thủy lâu trị thương cho ý trung nhân của hắn
chứ! Làm sao có thể quan tâm đến nàng.
N