
c chân của nàng bỗng nhiên khựng lại một chút, chỉ cảm thấy tay mình đã sờ lên một thân cây cổ thụ.
Không đúng, thân cây làm sao lại ấm áp như vậy, lại còn có nhịp tim đập thình thịch? *có ma aaaa*
Đây là người! Một mùi hương thanh trúc thoang thoảng truyền đến mũi,
Sắt Sắt ngẩn người, liên tục lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã bị một
đôi bàn tay to lớn vững chắc như kìm sắt chặt chẽ cầm lấy.
Minh Xuân Thủy đứng sừng sững trong rừng, tà áo trắng tung bay phần
phật trong gió , nhìn qua vô cùng thanh lịch tao nhã lãnh đạm như mây
nhẹ như gió, thân người dưới áo trắng thẳng tấp như cây huyền , đằng
sau mặt nạ là đôi đồng tử đen láy lóe lên.
Tầm mắt của hắn khóa chặt trên người Sắt Sắt, nhìn nàng từ trên cây nhảy xuống, nhìn hàng mi dài cong vút của nàng nhăn lại, nhìn nàng thật cẩn thận sờ soạng cất bước đi về phía trước.
Hắn không nói được một lời nào, chỉ thản nhiên nhìn nàng như vậy, ánh mắt lạnh như hồ băng, không hề có một gợn sóng, cánh môi mím chặt lại thành chữ “nhất” (chữ nhất: 一)
Cho đến khi Sắt Sắt từng bước một mờ mịt đi đến trước mặt hắn, cho
đến khi bàn tay nàng không cẩn thận chạm phải lồng ngực của hắn, hắn mới đột nhiên nhấc tay bắt lấy cổ tay Sắt Sắt, kéo nàng vào lòng.
Cả người Sắt Sắt cứng đờ nằm trong lồng ngực hắn, mùi hương thanh
trúc thản nhiên ập tới, Sắt Sắt liền nhận ra người trước mắt là ai. Lòng nàng chợt co rút lại, sao chưa gì đã bị hắn đuổi kịp rồi? Nhưng mà, hắn có thể thấy nàng, vì sao nàng một chút cũng không nhìn thấy hắn?
Bóng tối như mực nặng nề trầm trọng như vậy, nồng đậm như vậy, ép nàng đến mức không thể hít thở được.
Chẳng lẽ nàng lại bị mù rồi sao? Nàng ngửa đầu, trừng mắt nhìn, ở
trong bóng tối tìm kiếm khuôn mặt của hắn. Nhưng lại không có thu hoạch gì.
Minh Xuân Thủy nhìn đôi mắt đen của Sắt Sắt, đôi đồng tử nhìn qua mê người từng trong suốt như nước, lúc này tuy vẫn rất xinh đẹp trong sáng nhưng lại trầm tĩnh như hai mặt gương,phản xạ ánh nắng cháy rực, chỗ
sâu nhất trong đôi mắt lại là một mảnh hư không vô tận mờ mịt.
Tuy rằng mới vừa rồi hắn đã hoài nghi nàng bị mù, nhưng tự mình xác định lòng hắn vẫn bị chấn động kịch liệt như sét đánh.
Hắn nhấc tay, những ngón tay thon dài xẹt qua đôi hàng mi dài của nàng, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Nàng không nhìn thấy hắn!
Như một ngọn lửa châm lên ngòi nổ, sự bình tĩnh cùng trầm ổn thường
ngày của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn dang rộng hai cánh tay, hung hăng
ôm lấy nàng, nhanh vô cùng, giống như hận không thể đem nàng nhập vào lồng ngực.
Vân Kinh Cuồng đem một cây đuốc cắm trên mặt đất, vẫy tay ý bảo mọi
người trong rừng đều lui đi hết. Trong nháy mắt, trong rừng chỉ còn Sắt
Sắt và Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy nhau.
“Vì sao phải bỏ đi? Vì sao phải rời khỏi ta? Vì sao?” Âm thanh trầm
thấp áp bức của Minh Xuân Thủy từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo
hơi thở nặng nề run run.
Giọng nói run run kia nghe như nghẹn ngào, Sắt Sắt hoàn toàn bị kinh ngạc ngây ngốc. Trong chớp mắt, nàng cảm giác được tình cảm của
hắn là thật, nhưng nhớ tới nữ tử bị hắn ôm trở về kia, đó cũng là thật
tình sao? Tấm chân tình của hắn thật quá nhiều!
“Minh lâu chủ, người đến đây là để tiễn ta sao?” Sắt Sắt không tránh
được vòng ôm của hắn liền nói thản nhiên , dung nhan thanh lệ thấp
thoáng dưới ánh lửa lộ ra một vẻ lạnh lùng xa cách: “Ngươi xem ta hình
như đã bị mù, lâu chủ không đến một mình ta thật đúng là không thể thoát ra khỏi núi Miêu Vân này được.”
Nghe cách xưng hô xa cách của nàng, lời nói lãnh đạm của nàng thì hắn từng chút một buông vòng tay đang ôm nàng ra, nâng cằm của nàng lên,
nhìn ý cười nhạt lãnh đạm bên khóe môi nàng, lòng hắn giống như bị dày
xéo vô cùng đau đớn.
Ngày đó đi quá vội không thể nói với nàng lời nào, hại nàng ở lại
trên núi chờ hắn, hắn lại nhiều ngày như vậy không về, mấy ngày nay nàng nhất định rất thất vọng về hắn. Nay hắn lại đem về một nữ tử khác, làm sao nàng có thể không oán giận.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, hơi bất đắc dĩ nhìn nàng, nhưng tại
chỗ sâu nhất trong đáy mắt lại rõ ràng có vẻ nồng đậm, không thể che dấu tình ý và sự quan tâm. Ánh mắt như vậy rõ ràng là vừa hận lại vừa
giận nhưng lại cũng rất yêu thương nhung nhớ, sắc mặt vì tình yêu mà
đau đớn thống khổ.
“Nàng là thê tử của Minh Xuân Thủy ta, kiếp này chỉ có thể ở lại bên
cạnh ta, ta sẽ không để cho nàng rời đi!” Minh Xuân Thủy gằn từng tiếng, bá đạo tuyên bố, mỗi lời nói đều đầy khí phách.
“Là thê tử của ngươi sao?” Sắt Sắt lạnh lùng cười nói: “Ta nhớ rõ
chúng ta vẫn chưa bái thần Hắc Sơn, đối với nô lệ Côn Luân các ngươi thì cái này cũng giống như nghi thức bái đường của người Hán chúng ta, nếu
không bái đường thì ngươi và ta vẫn không tính là vợ chồng.”
Lòng Minh Xuân Thủy đau xót, hắn nói dịu dàng “Sắt, thực xin lỗi, ta đã để cho nàng chịu uất ức rồi. Ngày mai chúng ta đi bái thần Hắc Sơn.”
Phút chốc, Sắt Sắt lui ra sau, âm thanh lạnh lùng nói: “Bái Hắc Sơn?
Đi cùng ai đây? Cùng ta sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta đã quyết định sẽ
không gả cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên đi cùng với n