
Hai người dẫm lên bóng trăng, cùng nhau đi qua những bụi hoa rừng.
Phong Dung Nhi cùng Sắt Sắt xuyên hoa những bụi hoa rừng, nhìn thân
ảnh của nàng biến mất tại cửa sơm động, nàng cúi đầu thở dài một tiếng.
Kì thật nàng tán thành Sắt Sắt trốn đi nhưng cũng không tính để cho Sắt
Sắt thực sự rời đi, nàng chẳng qua là hy vọng có thể kích động lâu chủ
một phen. Bởi vì nàng cảm thấy lâu chủ cùng Sắt Sắt mới là một đôi chân
chính. Trước mắt, nàng nên đi đến nhắn với Vân Kinh Cuồng một tiếng.
Ban ngày ngắm nhìn núi non, những dãy núi dài trùng điệp nối tiếp
nhau, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, có thể xem như một cảnh đẹp.
Nhưng buổi tối ngắm núi non thì lại mang một trạng thái khác. Khắp nơi
những dãy núi đông nghìn nghịt, tràn ngập cảm giác âm trầm. Nhất là vào
đêm khuya thời tiết trên núi cực kì lạnh, Sắt Sắt tuy đã khoác áo choàng của Phong Dung Nhi nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Gió núi vào buổi tối lại thổi bạt qua người, phớt qua trên mặt người, hơi có chút cảm giác âm hàn, nghe qua giống như tiếng gào khóc thảm
thiết. Hơn nữa vào buổi tối, ngọn núi không tránh khỏi sài lang hổ báo
thường lui tới, thường xuyên truyền đến tiếng hú của dã thú.
Sắt Sắt nắm chặt Tân Nguyệt Loan đao trong tay, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ. Trong tay cầm thêm hạt châu của Phong
Dung Nhi, ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể chiếu sáng gần một thước đường
đi dưới chân. Bất quá như vậy là đủ rồi, dựa vào tia sáng ấy, Sắt Sắt
mới không bị rơi xuống vực sâu.
Sắt Sắt đi trong núi khoảng một canh giờ, ước chừng như đã ra khỏi
địa giới của Xuân Thủy lâu. Nửa đêm đi lang thang giữa rừng núi như vậy
là cực kì nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể rơi xuống vách núi, cho
dù là có kinh công chỉ sợ cũng khó có thể sống sót.
Nàng đang muốn tìm một chỗ bí mật để trốn, chờ đến khi trời sáng sẽ xuống núi.
Cánh rừng trước mắt bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh, trong
bóng đêm khôn cùng, có một loại hơi thở mang theo mùi vị của máu, lén
lút truyền đến đây. Một cỗ khí lạnh lẽo từ sống lưng chạy dọc lên, cánh
tay cùng hai chân của nàng đều như hóa thành băng.
Sắt Sắt hoảng sợ quay đầu lại, cách đó không xa, trong bóng đêm, có
hai tia lục đồng lóe lên, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc của thú dữ.
Có thú dữ!
Sắt Sắt kinh hãi trong lòng, vung tay lên, Tân Nguyệt Loan đao ra
khỏi vỏ. Nhưng vào lúc này, hai điểm sáng xanh lục kia cùng một bóng đen khổng lồ đánh về hướng nàng.
Trời rất tối, căn bản không thể nhìn thấy rõ là loại dã thú nào đang
đánh tới, chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên cạnh. Toàn thân nàng
tránh sang một bên, đồng thời vung lên loan đao, tựa hồ như đã đâm trúng chân trước của nó. Dã thú không vồ trúng nàng còn bị loan đao của Sắt
Sắt đâm bị thương, nhất thời nổi thú tính, điên cuồng hét lên lao tới
Sắt Sắt.
Sắt Sắt vung đao tiếp chiêu, dưới ánh trăng mỏng manh cùng dã thú
đánh hơn mười chiêu. Cuối cùng, Sắt Sắt nương theo ánh trăng nhàn nhạt,
dùng cánh hao thẳng tắp đâm tới cổ họng dã thú. Dã thú bị một đao chí
mạng, nổi cơn điên dùng móng vuốt tìm đến đầu vai của Sắt Sắt thật mạnh
cào tới.
Sắt Sắt xé một mảnh vải trên quấn áo, đơn giản băng bó miệng vết
thương lại. Lúc này mới nương theo ánh trăng nhìn rọ dã thú trước mắt là một con hổ lớn, thật sự là một con thú hung mãnh.
Sắt Sắt xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới phát hiện khi đánh nhau cùng với con hổ lớn kia, hạt châu trên người đã không thấy
đâu. Tìm thật lâu sau, nàng cũng không tìm thấy. Sắt Sắt thở dài, dù sao đêm nay nàng cũng không định xuống núi.
Sắt Sắt nhìn thấy trước mắt là một mảnh rừng rậm rạp, nàng thả người
nhảy lên cây, tìm một cành cây thích hợp nằm trên đó. Lúc này, nàng có
chút mệt mỏi.
Lúc trước nội công tâm pháp của Sắt Sắt đã luyện đến tầng thứ tư, lần trước đại chiến trên biển cùng Tây Môn Lâu đã tổn thất một chút nội
lực, nay công lực chỉ còn ba phần. Lần này trở lại Đông Hải là muốn
luyện cho xong nội công.
Kì thật chuyện ăn ngủ ngoài trời thế này đối với người giang hồ không có gì là lạ. Nhưng đối với một tiểu thư khuê các như Sắt Sắt thì có
chút không thoải mái. Huống chí, nàng còn đang bị thương nhẹ.
Nhưng lúc này, nàng nằm trên một cành cây to xum suê, trên người
khoác áo choàng của Phong Dung Nhi cũng coi như rất thoải mái. Nằm trong rừng so với mới vừa rồi đứng trên vách núi, chút gió lạnh này cũng
không làm nàng cảm thấy quá lạnh.
Sắt Sắt chậm rãi nhắm đôi mắt lại, thầm vận chân khí điều hòa khí
huyết. Ước chừng như không quá một canh giờ, nàng mới lại mở mắt ra.
Xuyên thấu qua những tán cây, nhìn thấy trên đỉnh đầu bầu trời đêm trong vắt, nền trời trải đầy những vì tinh tú, tỏa ra những vầng sáng lấp
lánh.
Bầu trời đêm xinh đẹp như vậy khiến lòng nàng nhất thời vui vẻ, phản
ứng đầu tiên là muốn gọi Minh Xuân Thủy đến cùng ngắm. Nhưng nàng lập
tức nhận ra hắn đã không còn ở bên nàng, trong lúc nhất thời, ngắm nhìn
những vì sao trên bầu trời, lòng nàng lại cực kì thê lương.
Từ nay về sau, cả đời này thì ngày tốt cảnh đẹp cũng còn tác dụng gì