Old school Swatch Watches
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213663

Bình chọn: 10.00/10/1366 lượt.

rên nửa giường, dưới ánh

nến sáng bóng như ngọc.

***

Lều của Phong Noãn rất lớn, không có trần thiết rườm rà, vừa nhìn

thấy là biết chỉ được dựng tạm thời. Chỉ có một cái mộc bàn thật lớn,

ngoài ra còn một cái giường phủ da dê mềm mại.

Sắt Sắt lập tức leo lên giường ngồi, cười tủm tỉm nói: “Đêm nay giường này là của ta, ngươi tìm giường khác đi.’’

Dưới ánh nến lay động, lúm đồng tiền xoáy của nàng tươi như hoa, khi

ẩn khi hiện bên gò má, như muốn nhấn chìm hết thảy mọi trái tim người

nhìn. Đôi mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt bạch ngọc như một đóa thanh liên

đọng sương, khiến người khác không thể dời ánh mắt đi khỏi.

Trong nháy mắt Phong Noãn cảm thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp trở nên nhanh hơn. Hắn hít sâu hai ngụm không khí, lại thở ra thật sâu, như thế mới trấn áp được đáy lòng đang nổi sóng.

Trong mắt hắn, Sắt Sắt là đẹp nhất, không phải vẻ đẹp khiến người

khác ngạt thở của Y Doanh Hương, cũng không phải vẻ đẹp mờ mịt thánh

khiết như của Y Lãnh Tuyết. Vẻ đẹp của nàng là thanh lệ, lịch sự, tao

nhã, là bất động thanh sắc, không biết tự lúc nào khiến lòng người đắm

chìm thật sâu, đình trệ trong sóng mắt như làn nước mùa thu của nàng,

trong lúm đồng tiền xoáy khi ẩn khi hiện trên gò má nàng, đắm chìm trong tính tình cứng cỏi cùng nhất cử nhất động vô cùng tiêu sái của nàng.

Khi nàng còn là Tiêm Tiêm công tử, lòng của hắn đã bị luân hãm thật

sâu, chỉ là hắn không tự hiểu lòng của chính mình. Khi biết nàng là nữ

tử, hắn thật rất vui mừng, nhưng khi đó nàng là trắc phi của Tuyền

vương, hắn chỉ có thể đem tình cảm chôn sâu trong đáy lòng. Đến khi do

thám biết được nàng đã ra khỏi vương phủ, lòng của hắn mới một lần nữa

dao động không yên. Không ngờ Tuyền vương lại thay nàng chịu một mũi

tên, tim của hắn lại chìm xuống. Rõ ràng là Dạ Vô Yên đã để ý đến Sắt

Sắt.

Hắn biết, nếu hắn cứ chậm rãi chờ đợi, hắn sẽ phải tiếc hận cả đời.

“Trong lều này chỉ có một cái giường, nàng bảo ta đi đâu tìm giường

nữa?” Ánh mắt sâu thẳm của Phong Noãn thẳng thắn khóa trên mặt Sắt Sắt,

thanh âm ôn nhu như gió tháng ba nhẹ thổi, khiến lòng người chợt trở nên ấm áp, nhẹ nhàng.

Sắt Sắt bị ánh mắt thâm tình của Phong Noãn làm cho tim chấn động.

Lúc trước Phong Noãn luôn là người lặng lẽ, sau phát hiện hắn là người

rất khí phách. Hôm nay mới biết, thì ra hắn cũng có một bộ mặt nhu tình

như vậy.

Điều này thật khiến nàng không biết phải làm sao, nàng đứng dậy nói:

“Được, cái giường kia trả lại cho ngươi, ta về lều của mình mang giường

đến.”

Phong Noãn đứng dậy, bàn tay to duỗi ra bao bọc chặt chẽ lấy bàn tay ngọc trắng trẻo nhỏ bé của Sắt Sắt.

Ánh mắt hắn chợt ngưng lại, chân thật nói: “Để ta gọi thị nữ đi lấy.

Nàng không cần lo lắng, ta sẽ không ép nàng. Ngày trước ta đã nói qua,

ta sẽ đợi nàng, đợi đến khi nào nàng cam tâm tình nguyện nhận tấm da sói trắng của ta, nhưng trong lúc chờ đợi, nàng đừng rời khỏi bên người

ta.”

“Vậy là sao?” Chẳng lẽ hắn muốn nàng hàng đêm ở chung một phòng với hắn?

Phong Noãn nở nụ cười vô lại, hắn bỗng nhiên cúi đầu lén hôn một cái

lên chiếc lúm đồng tiền xoáy trên gò má nàng. Tựa hồ sợ Sắt Sắt tức

giận, hắn nhanh chóng đi về hướng cửa lều, khóe môi càng lúc càng cong

cao cơ hồ không thể che giấu nổi ý cười.

Hắn buồn cười xốc lên rèm cửa, phân phó thị nữ đến lều của Sắt Sắt lấy thêm giường.

Sắt Sắt bụm mặt đứng tại chỗ, cực kỳ kinh ngạc, Phong Noãn mà cũng có bộ mặt vô lại như thế.

Chỉ trong chốc lát, thị nữ đã đem giường của Sắt Sắt chuyển đến, vừa

định bảo họ sắp xếp lại trong lều, chợt nghe có tiếng thị nữ bên ngoài

bẩm báo: “Vân công tử cầu kiến.”

Đôi mắt lạnh lùng của Phong Noãn nhíu lại nói: “Đã sắp ngủ rồi, việc của Vân công tử để ngày mai rồi bàn sau.”

“Để ngày mai bàn thì đã quá muộn rồi, vạn bất đắc dĩ lắm mới quấy rầy Hách Liên hoàng tử.” Thanh âm phóng đãng của Vân Khinh Cuồng không kềm

chế được vang lên ngoài lều, có lẽ là vì bị thị vệ của Phong Noãn ngăn

cản nên thanh âm của hắn rất lớn.

Phong Noãn nhếch môi cười lạnh nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ngay tại bên ngoài đi!” Hắn nghi ngờ rằng Vân Khinh Cuồng là do Dạ Vô Yên phái

đến.

“Chúng ta đặc biệt tới đây là để từ biệt Hách Liên hoàng tử.” Vân Khinh Cuồng thản nhiên nói.

“Từ biệt?” Sắt Sắt thầm giật mình, không biết Vân Khinh Cuồng có ý gì khi thốt ra lời ấy. Chẳng lẽ là muốn về Nam Việt?

Phong Noãn cũng sửng sốt, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ vẻ tức giận. Hắn

đứng dậy vén rèm rồi ra ngoài, Sắt Sắt cũng theo sau ra ngoài.

Dưới ánh trăng mờ ảo, trên bãi cỏ trước cửa lều có một chiếc xe ngựa

lẳng lặng chờ sẵn, đích thực là chiếc xe ngựa Sắt Sắt đã từng ngồi lúc

trước. Sau xe ngựa có mấy chục con tuấn mã. Đại đội nhân mã lần này

ngoại trừ mấy nàng được Minh Xuân Thủy phái tới bảo hộ Sắt Sắt đã cải

trang thành tùy tùng của thương gia, còn có Dạ Vô Yên và mười hai hộ vệ

đi theo hắn.

Xem ra tình hình này đúng là đang chuẩn bị rời khỏi Bắc Lỗ quốc.

Phong Noãn cũng không đoán được trước mắt xảy ra sự tình này, tuy

thần sắc hắn vẫn thản nhiên tự đắc như trước nhưng đáy mắt lại xẹt qua

m