
ăm đó đã khiến mẫu thân nàng sinh lòng ái mộ ông. Hôm nay ông lại xuất chiến, cũng là thu phục cướp biển sao? Nàng bất
quá mới làm thủ lĩnh cướp biển được một ngày, cũng bị phụ thân đến thu
phục sao?
Trên chiến thuyền, Giang Nhạn ngưng mắt bình tĩnh nhìn bóng hình xinh đẹp mặc áo giáp hồng.
Chiến giáp kia đối với hắn quá quen thuộc, trên giáp tạo hình một con phượng hoàng giương cánh bay, trên hai bờ vai là hai đóa tường vân.
Gặp lại bộ chiến giáp này đây, nhưng bóng hình xinh đẹp khoác chiến
giáp năm xưa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, chỉ có thể
trở thành hoài niệm tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Chuyện cũ trước kia trong chớp mắt ùa về trong lòng hắn, hắn không nhịn được run lên kịch liệt.
Bên cạnh Giang Nhạn là một nam tử mặc giáp bạc đang đứng thẳng,
tướng mạo anh tuấn, đôi đồng tử đen lộ ra tia thông minh tháo vát. Người kia hiển nhiên là thái tử Dạ Vô Trần.
Sắt Sắt không ngờ hắn tự mình lãnh binh đến đây chinh chiến. Luận về
đánh giặc, hắn sao có thể so với Dạ Vô Yên, có lẽ chiến công của Dạ Vô
Yên kích thích hắn nên hắn mới lãnh binh đi thảo phạt hải tặc.
Sắt Sắt nheo mắt cười lạnh, Dạ Vô Trần thật khôn khéo, lúc này đây
chỉ sợ là muốn như ngư ông đắc lợi, vừa thu phục cướp biển vừa thu phục
lãnh thổ Y Mạch quốc.
Một hòn đá trúng hai con chim, thực là một kế tốt nha!
Nhưng bọn họ làm sao biết nơi này đang có chiến sự?
Từ Nam Việt đến Y Mạch đảo ít nhất cũng hơn mười ngày hải trình, nếu
không phải sớm biết được sẽ có chiến sự, bọn họ làm sao đuổi tới nhanh
như vậy. Sắt Sắt trong lòng chùng xuống, Dạ Vô Trần xuất binh không phải ngẫu nhiên.
Là ai đã tiết lộ tin tức?
Sắt Sắt nheo mắt lại, nàng đến là theo thuyền “Mặc sa hào”, không phải là Minh Xuân Thủy chứ?
Trực giác của Sắt Sắt bảo rằng không thể nào, bởi vì trên giang hồ,
Xuân Thủy lâu cũng không sợ triều đình. Nhưng Sắt Sắt không có thời gian cân nhắc tiếp chuyện này, vì hàng ngàn chiến thuyền đông nghìn nghịt
của Dạ Vô Trần đã bao vây thuyền của bọn nàng.
Chiến sự lại căng thẳng lần nữa.
“Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Minh Xuân Thủy, chỉ sợ ngươi
không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay a”. Dạ Vô Trần đứng trên chiến thuyền, cao giọng nói: “Công lao càng cao càng khó đối phó, ngươi cũng
biết điều này chứ? Thu phục cướp biển các ngươi cũng xen vào, phát chẩn
hồng tai các ngươi cũng có mặt, tiêu trừ ôn dịch các ngươi cũng muốn
quản. Các ngươi muốn nhúng tay vào hết thảy chuyện của triều đình sao,
Xuân Thủy lâu các ngươi đã trở thành tâm bệnh của triều đình từ lâu rồi, nay là cơ hội tuyệt vời nhất để diệt trừ các ngươi.”
Sắt Sắt trong lòng kinh ngạc, Dạ Vô Trần muốn diệt trừ Xuân Thủy lâu? Xem ra đây không phải là một hòn đá ném hai con chim mà là một mũi tên
trúng ba con nhạn, quả nhiên là mưu kế thâm sâu nha!
Sắt Sắt ngước mắt nhìn về phía thuyền hoa, chỉ thấy Minh Xuân Thủy
thản nhiên ngồi trên giường, bên môi thoảng cười nhạt cuồng ngạo, tựa hồ mấy vạn thủy binh cũng không thể kinh động vẻ tươi cười của hắn.
Công tử áo tím trên chiến thuyền bên cạnh lẳng lặng lên tiếng, thanh
âm lãnh liệt như băng: “Dạ Vô Trần, chuyện chúng ta làm cũng chính là
chuyện triều đình nên làm, có tội gì! Nếu ngươi muốn diệt trừ chúng ta
thì cũng phải có một cái lý do khác đường hoàng hơn. Hôm nay, để xem hai vạn thủy binh này của ngươi có ngăn được chúng ta hay không.”
“Ngươi là ai?” Dạ Vô Trần cười lạnh nói.
“Táng Hoa công tử!” Công tử áo tím thản nhiên cười lạnh nói.
“Táng Hoa công tử, để xem hôm nay ngươi “tang” được ai?” Dạ Vô Trần lạnh lùng cười nói. *táng: vùi dập*
“Phải không, vậy chờ xem đi.” Công tử áo lam một bên cười tà nói.
“Còn ngươi là ai?” Dạ Vô Trần lạnh giọng hỏi.
“Ta là Trâm Hoa.” Công tử áo lam ngân nga đáp.
Táng Hoa công tử và Trâm Hoa công tử, Dạ Vộ Trần không phải chưa nghe qua đại danh của hai người này, cũng biết tương truyền bọn họ lợi hại
như thế nào. Nhưng với hai vạn tinh binh hôm nay, uy danh của Táng Hoa
và Trâm Hoa, hắn xem như mây khói, không đáng nhắc tới.
Hắn nhìn hai công tử mang mặt nạ đa sắc, nhướng chân mày, thanh âm
lạnh lùng nói: “Định An hầu, ngươi đi hàng phục tiểu thư của ngươi trước đi. Trắc phi của vương phủ ăn sung mặc sướng không làm, lại đi làm thủ
lĩnh cướp biển!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, bàn tay cầm chén rượu hơi run một chút, lo
lắng liếc mắt nhìn Sắt Sắt một cái. Khiến nàng cùng phụ thân của mình
quyết chiến, Dạ Vô Trần này thật là tàn nhẫn.
Định An hầu Giang Nhạn thần sắc cứng đờ, bất động không lên tiếng.
“Định An hầu, còn không xuất chiến? Lần này là thánh thượng trực tiếp hạ lệnh cho ngươi xuất chiến, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?” Thái
tử lạnh giọng nói.
Định An hầu Giang Nhạn trầm giọng đáp: “Tuân lệnh!”
Hắn thả người nhảy xuống thuyền nhỏ, hướng thuyền Sắt Sắt chạy tới. Thuyền càng chạy càng gần, cuối cùng ngừng hẳn lại.
Từ khi biết mẫu thân nàng vì phụ thân mà tập luyện nội lực tổn hại
đến tuổi thọ, trong lòng Sắt Sắt liền có vài phần thống hận phụ thân
nàng. Lúc này gặp lại, không ngờ rằng lại là ở thế đối đầu.
Nàng đợi l