
ư vậy, ngươi vì sao còn muốn thú ta?” Nàng không phục hỏi lại.
Trường Tôn Kiệt đầu tiên là trầm mặc không nói, thật sâu chăm chú
nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Bởi vì ta cùng nam nhân bình
thường bất đồng, ta quyết định, chỉ cần cử chỉ của nàng không quá kì
quái, không gây chuyện rắc rối, ta sẽ bao dung nàng, hơn nữa không
bao giờ miễn cưỡng nàng làm chuyện mà nàng không thích.”
Sở Mộng Sanh bị những lời này làm rung động, nàng không nghĩ tới hắn nguyện ý vì nàng mà thỏa hiệp, hắn vốn chuyên chế lại độc tài, giờ
phút này, đáy lòng của nàng dâng lên một cỗ cảm động không thể nói rõ,
trái tim đập liên hồi.
“Ta. . . . . . Ta sợ ngươi vẫn sẽ cảm thấy thất vọng đối với ta.” Nàng khàn khàn nói.
“Sẽ không, ta tin tưởng con mắt của gia gia.”
“Ta không nghĩ tới Trường Tôn gia gia lại chọn ta, hắn chưa từng theo ta nhắc tới.” Sở Mộng Sanh có chút hoang mang.
Dừng lại trong chốc lát, nàng chậm rãi cười ngọt ngào, “Ta thực
thích Trường Tôn gia gia, hắn là người rất thú vị, không cho rằng ta là đứa luôn gây rắc rối, chúng ta thực hợp, mỗi lần hắn đến Sở gia
trang làm khách, ta đều bồi hắn chơi cờ, đi dạo trên phố, cùng hắn
nếm thử một vài trò mới mẻ, chúng ta còn thường thường đấu võ mồm
nha! Hắn luôn nói ta mỏ nhọn đánh bại hắn.”
Trường Tôn Kiệt nghe nàng nói như vậy, trong lòng bỗng dưng tỉnh
ngộ tại sao gia gia lại chọn nàng làm thê tử của hắn . Nàng thẳng thắn, hoạt bát, có điểm mơ hồ, có điểm xúc động, có khi lại tinh quái, ở
cùng nàng quả rất thú vị.
Mà cá tính của hắn vừa vặn cùng nàng tương phản. Nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, hỉ nộ vô thường, còn nàng hồn nhiên đáng yêu, vô hình trung
đã hòa tan hắn.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Nàng hơi hơi thở hào hển, “Chúng ta. . . . . . Có thể hay không ngồi dậy? Ngươi ép tới ta thật là khó chịu.”
Thân thể rắn chắc của hắn làm nhiệt độ cơ thể nàng dần dần lên
cao.
Dường như cảm giác được hắn chậm rãi thâm sâu cười tà mị, trong tròng mắt đen nhanh chóng bịt kín một tầng dày đặc ham muốn.
“Không được, ta không thể để cho nàng rời giường.” Hắn thì thầm,
trong mắt hiện lên quang mang bướng bỉnh nàng chưa bao giờ thấy qua.
“Vì sao?” Nàng ngơ ngác nhìn hắn, bị hắn thật sâu mê hoặc.
“Còn nhớ rõ chúng ta tối hôm qua đánh cược không?” Trường Tôn Kiệt nhíu mày cười tà, “Nàng thua cuộc.”
Sở Mộng Sanh sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, “Kia thì sao?”
“Người thua, sẽ phải trả giá.” Hắn di động thân thể, nhẹ nhàng ma sát nàng, ám chỉ yêu cầu của hắn.
Sau khi thành thân với Trường Tôn Kiệt, Sở Mộng Sanh lập tức
được giải trừ cấm túc. Nàng bây giờ, có thể nói như con chim nhỏ,
yêu bay đến đâu liền bay đến đó, rất thảnh thơi!
Nhưng mà, loại tự do này vẫn có hạn chế . Trường Tôn Kiệt mang
theo mỉm cười nghiêm túc nói cho nàng biết, muốn xuất phủ, có thể,
điều kiện tiên quyết là phải có hắn đi cùng, theo như hắn nói là: bảo hộ an toàn cho nàng, hắn luyến tiếc nàng tổn thương.
Hừ! Sở Mộng Sanh cau mày khinh xuy thanh. Nguyên lai cái gọi là thay đổi cũng chẳng hơn, thế mà nàng còn bị cái tuyên ngôn “ bao
dung” đó làm cảm động.
Bất quá mười ngày nay, hắn quả thật chưa từng bức bách nàng đọc
mấy thứ như ‘nữ giới’, cũng chưa từng vì nàng hành động có vẻ thô lỗ mà nhíu mày hay mắng nàng.
Hắn chính là cải biến phương pháp, đối với nàng hướng dẫn từng bước, mềm giọng khuyên bảo, ngay từ đầu, nàng hơi hưởng thụ, nhưng dần dà, nàng lại bắt đầu không an phận, nhận định đây là áp bách hắn biến
thành.
Nhiều lần, nàng không nén được tính tình cùng hắn khắc khẩu, hắn mặc
dù không giống như trước đây chỉnh nàng, nhưng phương pháp khiến
nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ lại phi thường đê tiện, làm nàng
cáu giận không thôi.
Bởi vì, mỗi khi nàng không an phận, hắn liền lộ ra nụ cười giả tạo
gây sợ hãi. Tiếp theo, mặc kệ nàng đang ở chỗ nào, cứ thế khiêng nàng
lên, đem nàng mang về phòng của bọn họ, tiếp tục công tác “thuần phục” thê tử.
Hắn công bố, nếu ngôn ngữ câu thông không có hiệu quả thì dùng thân
thể câu thông đi! Mà chết tiệt, nàng đối với tên tiểu nhân này không có nửa điểm năng lực chống đỡ, đều khiến hắn một lần lại một lần thực
hiện được, mệt mỏi rốt cuộc nói không nổi một câu phản kháng. Nghĩ đến đây, mặt cười của nàng không khỏi nung đỏ, vì mình chịu thua kém mà
vừa giận vừa tức!
Nàng bị hắn ăn gắt gao, cho tới bây giờ nàng cũng không ngờ hắn còn một mặt tà tứ như vậy.
Nàng bây giờ cực kỳ nhàm chán, chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ở
đại sảnh ngẩn người. Nàng tuy rằng nghĩ ra phủ đi lại một chút, nhưng
lại không muốn Trường Tôn Kiệt đi theo bên người nàng. Người trong
thành cơ hồ đều biết nàng đã gả cho hắn, mỗi khi nàng và hắn cùng
đi trên đường lại đưa tới mọi người tò mò chú ý, làm nàng cả người
không được tự nhiên, cứ vậy biến thành nàng không thích ra cửa.
Kỳ thật,những người tò mò chỉ là muốn biết Trường Tôn Kiệt như
thế nào th