
iểu thư quả thật biểu hiện như tiểu thư khuê
các đoan trang, bất quá nếu cô gia không có bên cạnh, nàng lại lập
tức chứng nào tật nấy, trên đời này e chỉ có cô gia là trị được
tiểu thư!
Sở Mộng Sanh quay tròn mắt to, vui rạo rực nghĩ: đây chính là cơ hội thật tốt, nàng rốt cục có thể hảo hảo hô hấp một chút không khí tự do
bên ngoài, lúc này không thừa cơ ra ngoài chơi đùa đi dạo còn đợi khi
nào?
Hiếm khi vắng Trường Tôn Kiệt như lúc này, nàng phải hết sức chơi đùa mới được.
Nói là làm, nàng lập tức đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn đối Tiểu Tước
nói: “Đi, theo giúp ta đi dạo, ta thuận tiện mua chút châu sai(trâm
cài tóc).”
Tiểu Tước cắn cắn môi, khó xử nhìn nàng, ấp úng nói nhỏ: “Tiểu thư. . . . . . Này không tốt lắm đâu? Không có cô gia đi cùng, chúng ta vẫn
là không nên đi thì tốt hơn.”
Sở Mộng Sanh lập tức không vui cau lông mày, “Ta chính là không cần
có hắn đi theo, bằng không thật mất hứng, huống hồ ta đã hết bị cấm
chừng, vì sao không thể đi một mình?” Nói xong, nàng lập tức kéo Tiểu
Tước ra ngoài.”Đi thôi, đừng nhiều chuyện !”
“Tiểu thư, này. . . . . . Không tốt lắm, ta vẫn cảm thấy không ổn thỏa.”
“Đừng lo lắng, ta cam đoan không gặp rắc rối, không gây chuyện, như
vậy ngươi có thể yên tâm đi!” Nói xong đã muốn lôi kéo Tiểu Tước bước ra cửa.
“Nhưng. . . . . . Nhưng là, ta còn là cảm thấy. . . . . .” Suy yếu phản kháng nhỏ dần.
“Câm miệng! Nói thêm một chữ, ta liền trở mặt!” Một tiếng mệnh
lệnh truyền ra, Tiểu Tước không dám nhiều lời một câu, chỉ có thể khổ
sở, bị Sở Mộng Sanh nửa đẩy nửa kéo trên đường.
Buổi trưa,trên đường vẫn như cũ tiếng người ồn ào, người đến người
đi, hàng bán rong vẫn đang thân thiện mua bán, rất náo nhiệt.
Sở Mộng Sanh mang theo Tiểu Tước, như con chim sổ lồng khoái hoạt
xuyên qua náo nhiệt trên đường, lúc thì đến quầy bán phấn son,
lúc lao vào góc đường xem xiếc.
Tiểu Tước mệt muốn chết, lại chỉ có thể nhắm mắt theo sát đằng sau.
Cuối cùng, Sở Mộng Sanh đứng ở quầy trang sức, nhìn trái nhìn
phải,đột nhiên mừng rỡ cầm lấy một cây trâm tinh xảo, quay đầu chen
vào, sau đó tiếp nhận gương đồng nhỏ lão bản bán hàng rong đưa cho nàng, môi khẽ nhếch để lộ lúm đồng tiền.
Dung nhan tuyệt diễm, dáng người thướt tha lả lướt , hấp dẫn ánh
mắt của người đi đường, nhưng mà Sở Mộng Sanh hồn nhiên không biết, lại cúi đầu chọn lựa trâm cài đầu, ngay cả ánh mắt kinh diễm mê muội nóng
rực cách đó không xa cũng không phát giác.
Chủ nhân của đạo ánh mắt đó là tân quán chủ Dương Oai võ quán
Trầm Thuộc Vũ, hắn sau khi thú Lục Phượng Nghi, đã được như ý
nguyện kế thừa Dương Oai võ quán.
Bất quá đại công mặc dù cáo thành, hắn chung quy vẫn thấy
thiếu gì đó, trong lòng luôn luôn có một cỗ cảm giác không thể thỏa
mãn .
Giờ phút này, nhìn Sở Mộng Sanh, hắn rốt cuộc biết chính mình thiếu
điều gì. Quyền thế danh lợi đã đến tay, chỉ còn thiếu duy nhất mỹ nhân bên cạnh, hắn muốn Sở Mộng Sanh, vẫn luôn mơ tưởng nàng! Nếu
không bởi vì muốn tiếp quản Dương Oai võ quán, hắn cũng sẽ không thú
Lục Phượng Nghi làm thê tử, đây vốn là hôn nhân vì lợi ích mà
thôi.(TN: khốn kiếp, ta biết ngay lão này ko phải cái dạng tốt đẹp gì
mà)
Luận dung mạo, Sở Mộng Sanh chắc chắn hơn Lục Phượng Nghi, tuy
rằng bướng bỉnh, cũng hơn Lục Phượng Nghi chua ngoa đanh đá “khó
hầu hạ”.
Nghe nói nàng xuất giá, hắn có chút kinh ngạc, nàng vốn đối với
hắn phi thường mê luyến, có lẽ đây là thủ đoạn nàng trả thù hắn thú Lục Phượng Nghi, nếu không, nàng đã xuất giá vì sao còn đợi ở Sở gia
trang, điều này hiển nhiên không hợp tình hợp lý.(S: Ta ghét người
tự suy diễn.TN: đói với loại này phải dùng từ “tự sướng” mới đúng)
Nghĩ vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý, hắn vẫn đang hi
vọng có được Sở Mộng Sanh, chỉ cần có thể thuyết phục nàng trở thành
phu nhân bí mật, hắn sẽ an ổn làm quán chủ, lại được hưởng mỹ
nhân ôn hương nhuyễn ngọc.(S : *đập đầu* ngươi mơ à)(TN: sặc, thú
vật, vừa lấy vợ đã tính ngoại tình.Đi chết đi *đá đâu rồi*)
Chủ ý đã định, hắn thừa dịp Lục Phượng Nghi không ở bên cạnh bước
tới gần Sở Mộng Sanh, đi đến phía sau nàng, ôn nhu gọi khẽ: “Mộng
Sanh.”
Sở Mộng Sanh hơi sững sờ, xoay người lại, có chút không dám tin
nhìn hắn. Từ sau sự kiện cưỡi ngựa ngày đó, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại hắn.
Nhưng mà, cũng trong một tháng ngắn ngủn, hắn và nàng đều tự có hôn
phối. Mới một khắc vừa rồi liếc thấy hắn, nàng quả thật có chút kinh
ngạc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước đây từng mong nhớ , có điểm khác là nàng không còn cảm xúc vui vẻ hồi hộp như trước đây.
“Trầm đại ca.” Nàng hướng hắn cười, một bên âm thầm buồn bực vì sao
cảm giác của mình đối với hắn đã hết, là bởi vì hắn thú Lục Phượng
Nghi sao? Vẫn là. . . . . . Trong lòng của nàng đã có người khác? Nàng
đã yêu Trường Tôn Kiệt sao?
Trầm Thuộc Vũ ngây ngốc nhìn nàng, giật mình nàng trở nên càng