
ó thư từ
liên hệ, nhưng rồi sau nữa, hai người đều quen biết rộng hơn, tình cảm
cũng từ từ phai nhạt. Nghe nói Diệu Ngọc đã kết hôn, đáng tiếc mấy năm
nay về nhà ăn Tết nhưng Giản Tình không gặp được cô.
“Cô ấy năm nay cũng về à mẹ?”.
Mẹ Giản Tình cầm thức ăn
lên, gật đầu đáp: “Sáng nay mẹ gặp thím Lưu, bà ấy nói Diệu Ngọc cùng
chồng và con về đây, ở lại hai ngày, đến 30 mới đi”.
“Họ đưa cả con về đúng không?” Giản Tình xúc động hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói chồng
con bé hiện cũng có chức vị tốt, mua nhà ở tỉnh, còn mua cả xe. Lần này
là hai người tự lái xe về.” Mẹ Giản Tình nói đến con gái nhà người ta,
giọng điệu không thiếu phần ngưỡng mộ, “Thím Lưu của con thật có phúc,
năm trước Diệu Ngọc đón thím ấy lên chăm cháu, ở lại đó một năm, khi về
ăn mặc rất sang và đẹp”.
Giản Tình mím môi, cúi đầu, giọng nói mang theo chút day dứt: “Mẹ, nếu mẹ muốn ở thành phố, sau này con đón mẹ và ba lên thành phố ở nhé”.
“Không cần, mẹ và ba con đã quen làm nông, ngày nào mà không được làm là không chịu nổi. Lên đấy
chắc chắn sẽ sống không quen, mà nhà chúng ta mới xây lại, cuộc sống
cũng thoải mái. Ba mẹ sống thế này là đã thoả mãn rồi. Hàng tháng con
gửi về nhà nhiều tiền như vậy, hàng xóm đều rất ngưỡng mộ, đâu có gì
buồn phiền nữa”.
Tuy mẹ nói thế, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn muốn đón ba mẹ lên thành phố sống.
Buổi chiều Giản Tình nói
với mẹ là muốn sắp xếp thời gian đi gặp Diệu Ngọc, không ngờ tới buổi
tối, thím Lưu và Diệu Ngọc đã sang nhà chơi.
Trong ấn tượng của Giản
Tình, Diệu Ngọc là một cô bé thích tết hai bím tóc, cài thêm hai chiếc
nơ hình con bướm. Lần này gặp cô, ấn tượng của Giản Tình hoàn toàn thay
đổi. Có lẽ vì đã lấy chồng, làm mẹ, Giản Tình cảm thấy lời nói, cử chỉ
của Diệu Ngọc đều rất khách sáo, là một người phụ nữ rất thành thục và
khôn khéo.
Nhớ rõ năm đó, Diệu Ngọc
viết thư cho cô, tâm sự với cô về việc thích một anh chàng. Loại tình
cảm ngây ngô đơn thuần này, nay ở trên người Diệu Ngọc, không tìm ra
được bao nhiêu.
Có lẽ mọi người đều giống
nhau, khi trưởng thành, năm tháng trôi qua, còn ai có thể giữ được tính
chân thực của trẻ thơ kia đâu. Nói vậy, trong mắt Diệu Ngọc, mình cũng
đã trở thành một người xa lạ.
“Nghe thím Giản nói Tiểu
Tình đã làm trưởng ban rồi phải không?” Diệu Ngọc vừa ngồi xuống liền
nói không ngừng, đầu tiên là ôn lại quá khứ, rồi dần dần đề cập đến hiện tại. Tất cả đều là cô khơi chuyện.
“Chỉ là chức vụ nhỏ thôi mà.” Giản Tình khiêm tốn đáp lại.
“Từ nhỏ đã biết là tiểu
Tình thông minh, những bạn học nữ cùng khóa cũng đều có tiền đồ như tiểu Tình, không giống mình, sớm lấy chồng, chỉ là một bà nội trợ giúp chồng dạy con.” Diệu Ngọc nửa cười nửa trách, liếc nhìn chồng một cái, nhưng
trong mắt lại ngập tràn hạnh phúc.
Mẹ Giản Tình nghe xong lời
cô liền nói: “Diệu Ngọc so với tiểu Tình nhà thím may mắn hơn, phụ nữ
vốn chỉ nên ở nhà làm vợ đảm mẹ hiền, chứ cần gì lao lực bên ngoài kiếm
tiền nuôi thân”.
Giản Tình không phản bác quan niệm cổ hủ của mẹ, chỉ lắng tai nghe, rồi cười chơi với con của Diệu Ngọc.
Chồng Diệu Ngọc ngồi một
bên, im lặng uống chén trà mà ba Giản Tình đã rót, Giản Tình không kìm
được hỏi một câu: “Chồng cậu không nói được tiếng quê mình sao?”.
“Đúng vậy, anh ấy là người ở thành phố, vài năm rồi mà vẫn không học được tiếng địa phương của chúng ta, mình thấy căn bản là anh ấy không có tâm học”.
Giản Tình lại nhớ tới
Phương Khiêm, tưởng tượng thấy bộ dạng Phương Khiêm nói tiếng địa
phương, liền muốn phì cười. Phương Khiêm thông minh như vậy, nếu chịu
khó học thì chắc sẽ học rất nhanh thôi.
Giản Tình vừa dứt suy nghĩ, đã nghe thấy Diệu Ngọc nói tiếp: “Anh ấy như cái hũ nút ấy, bình thường ở nhà cũng ít nói chuyện, mà anh ấy vừa thăng chức làm phó quản lý,
không biết sẽ giải thích cho cấp dưới hiểu thế nào đây.”
“Có thể lên làm phó quản lý chắc chắn là cậu ấy có năng lực, làm thế nào để giải thích với cấp
dưới, cũng không cần cháu quan tâm đâu.” Mẹ Giản Tình nhìn con gái không biết nói thế nào liền tiếp lời.
Thím Lưu cũng là người hay
chuyện, nghe mẹ Giản Tình khen con rể mình thì không kìm được đắc ý,
cười tươi rói: “Đừng xem cậu ấy là hũ nút, ở cơ quan cậu ấy cũng là
người có năng lực, làm phó quản lý cho hai ba trăm người cũng xem như
rất khá rồi”.
Mẹ Giản Tình gật gật đầu: “Đúng vậy, thím Lưu thật là có phúc, chiếc xe ở cửa kia cũng thật đẹp, chắc là không ít tiền đâu”.
“Đúng vậy, hơn 20 vạn tệ (~600tr VNĐ), ở đây thì cũng xây được căn nhà đẹp rồi”.
“Chậc, đúng nhỉ”.
Nhìn hai bà mẹ ngồi tán
gẫu, Giản Tình âm thầm thở dài, cảm thấy trong câu chuyện của mọi người
cũng có điểm quái dị, thậm chí là có ý khoe khoang, chẳng lẽ ngoài điều
này ra không thể nói gì khác sao.
Bất đắc dĩ, cô không thể
chuyển đề tài, đành theo mạch nói chuyện của mọi người, nhỏ giọng nói
với Diệu Ngọc: “Chồng cậu nhìn cũng rất đẹp trai đấy chứ”.
Diệu Ngọc cười mềm mại, gật đầu đáp: “Các bạn của mình cũng nói như thế, nhưng mình nhìn sao cũng
không thấy đẹp, chỉ có chút nam tính thôi”.
“Mà này, đừng chỉ nói chuyện