
ổi tối đều giữ lấy điện thoại không
rời.
Quê nhà Giản Tình có tập
tục đợi đến 12h đêm, cúng thần linh, đốt pháo tượng trưng cho một năm
mới hưng thịnh, phát đạt. Giản Tình ăn tiệc tất niên cùng người nhà,
nhưng kỳ thật trong lòng rất sốt ruột. Cả buổi tối cô gọi cho Phương
Khiêm mấy lần, nhưng điện thoại luôn bị nghẽn mạng, vốn định trước năm
mới nghe được giọng nói của anh nhưng nguyện vọng này lại thất bại rồi.
Mới sáng sớm, Giản Tình bị
mẹ đánh thức, nói là muốn đi thăm hỏi họ hàng. Giản Tình sớm đi ra ngoài làm việc nên cũng khá xa lạ với hàng xóm thân thích. Nhưng đi thăm họ
hàng luôn là truyền thống hàng năm, cô cũng không tiện từ chối. Sau khi
chuẩn bị xong, cô đi xuống nhà, liền nhìn thấy em trai với vẻ mặt ngái
ngủ.
“Mọi người đi là được rồi, con còn muốn ngủ thêm.” Giản Diệp mới sáng sớm đã bị gọi rời giường, mặt lộ vẻ uể oải.
Giản Tình nhìn bộ dạng đáng thương của em trai, cũng cảm thấy không nỡ liền nói giúp, “Mẹ à, em ấy
cho dù có đi cũng không thích nói chuyện, đi đến nhà họ hàng mà không
nói gì thì thôi để cho em ấy ở nhà ngủ tiếp cũng được”.
Cuối cùng rời nhà đi chơi
Tết có ba mẹ và Giản Tình, ba lấy xe máy, loạng choạng chở hai mẹ con đi thăm họ hàng ở thôn bên. Giản Tình ít ngồi xe máy, vừa lên xe đã ôm
chặt lấy mẹ không buông tay. Chờ xe đi được một đoạn mới nhớ ra lúc rời
nhà vì vội nên cô đã để di động ở phòng khách không mang theo. Hi vọng
Phương Khiêm đừng gọi điện tìm cô.
Đi được một vòng lớn, ba
người về đến nhà thì cũng đã là buổi chiều. Khi ba chạy xe đến cửa nhà
thì bị kinh ngạc bởi chiếc xe dựng ở ngoài cửa. Hai ông bà vì chưa từng
thấy chiếc xe nào quý phái như thế nên hết hồn, còn Giản Tình thì vì
chiếc xe quá quen thuộc mà hết hồn.
Chiếc xe này không phải chiếc SUV mà mấy hôm trước Phương Khiêm chở cô về hay sao? Sao lại ở nơi này! Chẳng lẽ…
Cô run run nói với ba mẹ đang thất thần ở bên cạnh: “Ba… Mẹ… Chiếc xe này là xe của ông chủ con”.
“Của ông chủ con?” Mẹ cô nghi hoặc hỏi, lập tức tròn mắt, “Con nói xe này là của bạn trai con”.
Giản Tình vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Ba Giản Tình vẫn trầm ngâm bỗng nhiên mở miệng: “Con à, xe này chắc là rất đắt phải không?”.
Giản Tình không biết là có nên nói cho ba giá chiếc xe này hay không? Hơn một trăm vạn (~ 3.2 tỷ VND) đối với Phương Khiêm thì cũng chỉ là một món tiền nhỏ nhưng đối với một ông lão nông dân thì chắc là một con số thiên văn.
“Người ta là ông chủ lớn,
đi xe đắt tiền là chuyện bình thường, chúng ta phải bình tĩnh.” Cuối
cùng vẫn là mẹ tìm lại lý trí trước, nghĩ đến con rể tương lai của mình
đang ở trong nhà, vì thế bèn quay đầu hỏi Giản Tình: “Mẹ mặc thế này
chắc là không thất lễ đâu nhỉ.” May là hôm này rời nhà đi chơi họ hàng,
bà mặc bộ đồ mới, nếu đổi lại mặc đồ bình thường ở nhà thì chắc chắn là
sẽ thất lễ đây.
Giản Tình thấy ba mẹ còn
hồi hộp hơn cả mình, bèn cười yếu ớt nói: “Ba, mẹ, hai người là trưởng
bối, người nên hồi hộp là anh ấy mới đúng. Anh ấy dễ nói chuyện lắm, ba
mẹ đừng căng thẳng”.
Nếu lời này bị các viên
chức khác ở Phương thị nghe thấy, chắc chắn sẽ bị phản đối. Phương Boss
dễ nói chuyện khi nào vậy? Ngẫm lại khi anh ở trước nhân viên thì lạnh
lùng đến thế nào, có dễ nói chuyện thì cũng chỉ dễ nói với một mình cô
thôi.
Hiển nhiên, người ở trong
nhà cũng đã nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vừa vào sân đã nhìn thấy
hai người bước ra, đi đầu là Giản Diệp mặt cười tươi roi rói: “Anh, mau
đến xem, ba mẹ và chị đã về rồi này”.
Giản Tình nghe được tiếng
“anh” của Giản Diệp, sấm nổ bùm bùm bên tai. Giản Diệp, em đừng quá nịnh bợ như thế, mới gặp mặt không lâu mà đã gọi người ta là “anh” rồi.
“Chào hai bác ạ.” Giọng nói ấm áp của Phương Khiêm vang lên, còn cung kính cúi chào hai người.
Nhìn tư thế kính cẩn lấy
lòng ba mẹ của bạn trai mình, trong lòng Giản Tình rất cảm động: “Sao
anh đột nhiên đến đây, cũng không thông báo để em đi đón”.
“Tối hôm qua gọi điện cho
em không được, buổi sáng anh cứ tự đến đây.” Phương Khiêm nhìn bạn gái
mấy ngày không gặp, mới phát hiện anh đã nhớ cô đến phát điên rồi.
“Chị, buổi sáng anh gọi điện đến cho chị, là em giúp chị nghe điện thoại.” Giản Diệp lấy lòng tranh công.
“Đừng đứng bên ngoài thế
này nữa, mau vào trong ngồi đi.” Mẹ Giản Tình sau khi nhìn Phương Khiêm
xong, trong lòng liền thầm ủng hộ. Con gái quả nhiên không chịu thua kém ai, tìm chồng cũng xuất sắc như vậy. Tuy rằng cậu ta toàn nói tiếng phổ thông có vẻ không dễ nghe, nhưng không thành vấn đề, mình xem TV nhiều
năm như vậy, cơ bản vẫn có thể đối thoại bình thường.
Ba Giản Tình cũng hoàn toàn hài lòng với Phương Khiêm, từ đầu đến cuối đều cười ha ha.
Nhìn Phương Khiêm lấy được lòng ba mẹ nhanh như vậy, trong lòng Giản Tình rất vui sướng, bèn vội vàng mang khay trà đi rửa.
Thôn nhỏ, dân cư không
nhiều lắm, tin tức truyền đi cũng nhanh chóng. Đến buổi tối, từ đầu thôn đến cuối thôn đều biết nhà họ Giản có khách đến chơi, ngay cả xe của
người đó cũng toả ra khí chất quý phái. Sau khi nghe ngóng một hồi thì
hình như là bạn trai của con gái nhà h