
của mình, nói về cậu đi.” Diệu Ngọc kéo Giản Tình, làm như vẻ chị em tốt, cười hỏi cô.
Đề tài quả nhiên chuyển đến chuyện Giản Tình không muốn nói nhất, “Mình vẫn thế thôi”.
“Cậu xinh đẹp thế này, nổi
tiếng cả trong vòng 15 dặm quanh đây. Cậu hỏi ba mẹ mà xem, người tới
dạm hỏi không ít đâu. Hơn nữa cậu đi làm bên ngoài như vậy, chắc chắn là người theo đuổi cũng không ít”.
Nghe Diệu Ngọc nói, trong
lòng Giản Tình lắp bắp kinh hãi, cô nghi hoặc nhìn về phía mẹ, mẹ Giản
Tình nhìn ánh mắt cô, rồi gật đầu nói: “Hai năm nay người đến đặt vấn đề cũng không ít, nhưng mẹ và ba con đều từ chối, là chồng của con thì con tự chọn, ba mẹ không nhúng tay vào”.
Nghe mẹ nói, Giản Tình
thoáng chốc thấy cảm động, bản thân luôn lo lắng ba mẹ không đồng ý
chuyện tình cảm của cô, nào ngờ ba mẹ đã sớm đem quyền quyết định giao
cho cô. Biết được như vậy, trong lòng Giản Tình vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy hối hận, vui vì ba mẹ sẽ không can thiệp chuyện tình cảm của cô,
hối hận là vì không sớm đem chuyện cô và Phương Khiêm ở chung nói với
họ. Nếu không lần này trở về Phương Khiêm đã không phải trốn trốn tránh
tránh.
“Đàn ông bên ngoài mười
người thì chín người trăng hoa, tiểu Tình, cậu phải cẩn thận chọn đấy.”
Trong giọng nói của Diệu Ngọc lộ ra vẻ từng trải.
Giản Tình khẽ lắc đầu đáp: “Mình thật sự không vội”.
Đêm đó trước khi ngủ, Giản
Tình nói chuyện điện thoại cùng Phương Khiêm, nhân tiện nhắc tới Diệu
Ngọc, trong giọng nói có chút hâm mộ. Đầu dây bên kia, Phương Khiêm
đương nhiên hiểu được lòng cô, vì thế nhẹ giọng dỗ dành: “Hạnh phúc nhỏ
nhoi như vậy, anh có thể cho em rất nhiều, rất nhiều”.
Bởi những lời nói này của
anh, Giản Tình mất ngủ, trong lòng trằn trọc suy nghĩ. Anh có thể làm
cho mình hạnh phúc rất nhiều, rất nhiều, mà mình thì sao, mình có năng
lực làm cho anh ấy chuyện gì đây.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa
sáng, Giản Tình nhìn thấy mẹ đang rửa bát trong bếp, đi đến cạnh mẹ, rồi kiếm một đề tài: “Mẹ, mẹ thấy tuổi con như vậy mà chưa kết hôn có phải
là quá trễ không?”.
“Con mới 27 tuổi thì làm
sao mà già được, người ở thành phố chẳng phải thích kết hôn muộn sao? Mẹ cảm thấy thuận theo tự nhiên đi, duyên phận đến, có thể tìm được nửa
kia vừa ý muốn.” Mẹ Giản Tình cứ như vậy giảng giải cho con gái.
Giản Tình nhìn mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ trở nên văn vẻ như thế từ khi nào vậy?”.
Mẹ Giản Tình cười ha ha: “Gần đây mẹ thích xem phim thần tượng, trong phim đều như thế cả”.
Vậy xem ra phim thần tượng cũng có ưu điểm.
“Mẹ… con có chuyện vẫn muốn nói với mẹ”.
“Chuyện gì?” Mẹ Giản Tình tò mò.
“Con… thực ra cũng đã có
bạn trai, quen nhau được hai năm rồi, chỉ là không dám nói với mọi người thôi.” Giản Tình mín môi, hạ quyết tâm lắm mới nói ra được.
Mẹ Giản Tình tròn mắt, lập
tức hiểu rõ vấn đề rồi gật đầu: “Mẹ đã nói rồi đấy thôi, con gái mẹ ưu
tú như vậy, làm sao lại không có bạn trai được. Nói đi, có phải gia cảnh nhà cậu kia không tốt, con sợ ba mẹ phản đối, nên mới không dám nói ra
đúng không?”.
Giản Tình bị tư duy logic
của mẹ làm cho buồn cười, “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy.” Rồi lập tức có vẻ
ngượng ngùng, “Anh ấy là ông chủ của con.”
“Cái gì?” Mẹ Giản Tình quát to một tiếng, giọng nói có vẻ nghiêm khắc, “Con… con làm sao có thể
cùng ông chủ của con được? Con phải biết rằng những người nhiều tuổi như vậy đều đã có gia đình, con làm sao có thể cùng người như vậy được”.
Giản Tình bị mẹ làm cho hồ
đồ, nghe mẹ nói xong khẳng định là mẹ đã hiểu lầm. “Mẹ… ông chủ của con
còn rất trẻ, mới hơn 30, cũng chưa kết hôn, mẹ đừng nóng…”.
Mẹ Giản Tình nhất chợt hốt
hoảng, lập tức quyết định tìm chồng rồi cùng nhau thẩm vấn đứa con gái
từ trước đến giờ vẫn ngoan ngoãn này.
Vừa nghe đến chuyện vợ muốn thẩm vấn con gái, ba Giản Tình lập tức bỏ mọi việc sang một bên, đến
sofa ngồi xuống, thể hiện là người chủ gia đình uy nghi. Giản Diệp ôm
đĩa hạt dưa, chuyển sang ngồi bên chiếc ghế nhỏ, cứ răng rắc cắn hạt dưa không ngừng.
Giản Tình ngồi ở sofa đối
diện với ba và mẹ, suy nghĩ cứ quay vòng mãi, giống như bị thủy triều
đưa đẩy. Đoán chừng hai người đã sớm muốn hỏi tình hình của cô nhưng lại sợ cô nghĩ rằng hai ông bà đang thúc giục nên mới giả như thoải mái
không thèm để ý đến. Một khi chính cô tự nhắc tới, họ như được thỏa ý
nguyện, cùng nhau thẩm vấn cô, coi như là thuận theo chiều gió.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
“Nói đi, hai đứa ở cùng
nhau đã bao lâu?” Xem ra mẹ vẫn có uy quyền hơn, khi thấy cô đưa tay cầm chiếc khăn lau bàn thì liền mở miệng chất vấn.
“Hai năm ạ.” Giản Tình ngoan ngoãn trả lời.
“Lâu như vậy rồi à?” Ba cô giật mình nhìn con gái.
“Rõ ràng là lâu như thế rồi mà cũng không nói với ba mẹ nửa câu, con gái lớn nên đủ lông đủ cánh
rồi phải không?” Mẹ Giản Tình hét lên.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Giản Diệp tiếp tục cắn hạt dưa.
“Con không muốn giấu diếm
lâu như thế, nhưng con không biết có thể ở cạnh anh ấy được bao lâu.”
Giản Tình cúi đầu, giọng nói đáng thương mà tràn đầy hàm xúc.
Nghe được ngữ điệu này, ba
cô dù tính cách trầm tĩnh cũng phải lo lắ