
ua quần áo thôi.”
Giản Tình cười nhợt nhạt, khóe miệng cong lên, “Chị nghĩ đến Tết âm lịch là cái cớ tốt nhất để em ăn thức ăn ngon kia.”
“Đương nhiên rồi, công ty chỉ cho nghỉ
năm ngày, em nhất định phải thừa dịp đó ăn nhiều đồ ngon một chút.” Tiểu Lâm thề thốt xong, đột nhiên trừng mắt nhìn Tình, hỏi: “Chị Tình, lễ
mừng năm mới chị có về nhà không?”
“Có chứ, chị kết hợp cả thời gian nghỉ đông luôn.”
“Vậy Phương boss làm sao bây giờ, chị để anh ấy ở đây một mình à?” Tiểu Lâm nói nhanh như điện xẹt.
Vấn đề như vậy, lại làm cho Giản Tình phải trầm ngâm suy nghĩ.
Thời gian qua thật mau, chẳng mấy chốc
hai người ở chung đã được hai năm. Thời gian hai năm, không dài nhưng
cũng không thể coi là ngắn, bởi vì có anh bên cạnh, mỗi một phút một
giây cô đều rất quý trọng.
Năm ngoái, lễ mừng năm mới trùng với đợt đi công tác của Phương Khiêm, cô liền kết hợp với nghỉ đông về nhà hẳn hai tuần. Năm nay sức khỏe ba cô không được tốt, cô càng muốn về nhà
thêm vài ngày, như vậy tất phải để Phương Khiêm ở lại.
Nghĩ vậy, cô lại thở dài: “Lễ mừng năm mới đương nhiên phải đoàn viên với người nhà, chắc anh ấy cũng vậy.”
Nghe được lời nói nặng nề của cô, Tiểu Lâm lo lắng hỏi: “Phương boss biết chị sắp xếp vậy chưa?”
Chẳng lẽ còn cách sắp xếp khác sao? Ở
chung với Phương Khiêm lâu như vậy, nhưng cô lại chưa từng đề cập nửa
câu với người nhà, nếu đột nhiên đưa anh về, chắc chắn ba mẹ sẽ hết hồn.
Nhìn thấy Giản Tình chầm chậm lắc đầu, Tiểu Lâm cau mày, “Chị Tình, em cảm tốt nhất chị nên thương lượng với Phương boss.”
Thương lượng với anh? Có thể thương lượng ra kết quả ư…
Mỗi một năm, công ty lại tổ chức một đại hội lớn, Giản Tình tuy chỉ là một trưởng ban nhỏ nhưng hễ là quản lý
thì phải lên tầng họp. Vì vậy, chỉ trong một buổi sáng mà cô đã phải
tham gia ba cuộc họp.
Ngồi ở trước bàn hội nghị, nghe lãnh đạo bên trên dõng dạc diễn giải, Giản Tình chỉ cảm thấy lờ đờ buồn ngủ,
ngay cả hội nghị kết thúc khi nào, cô cũng không biết.
“Giản trưởng ban, cuộc họp đã kết thúc rồi, chúng ta về thôi.”
Giản Tình mơ màng mở mắt, nhìn thấy mấy
cô gái đang cười trộm vây quanh cô. Giản Tình nhận ra mấy người này là
đồng nghiệp vừa họp cùng cô, nhưng là những người nào thuộc bộ phận nào
thì cô không rõ lắm .
Nhưng vừa rồi cô đang nghe các lãnh đạo diễn giải mà, sao lại ngủ béng đi mất?
“Giản trưởng ban thật không hổ là đại mỹ nữ của công ty chúng ta, ngay cả điệu bộ khi ngủ cũng rất đẹp mắt.” Có
người ở bên cạnh tấm tắc tán thưởng .
Tuy rằng nói là tán thưởng nhưng ngữ khí lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Giản Tình vẫn mơ hồ hỏi, “Cuộc họp kết thúc khi nào vậy?”
“Cũng được một lúc lâu rồi. Giản trưởng
ban thật tốt số, ngủ gật ngay trong buổi họp mà không bị quản lý trách
mắng. Đúng là làm cho người khác thấy bất ngờ.” Có người lạnh lùng lên
tiếng.
Giản Tình ngẩng đầu nhìn họ. Các cô gái bây giờ đều dùng thái độ căm ghét như vậy nói với người khác ư?
Mà sao cô lại gặp phải những loại người
này? May là cô đã trải qua không ít những việc như thế này, nên giờ đối
mặt cũng không đến mức phải chết lặng.
“Cám ơn các cô đã đánh thức tôi, nếu
không có chuyện gì thì giờ tôi trở lại văn phòng đây”. Giản Tình đứng
lên, lạnh lùng đi về phía cửa.
“Chỉ là chụp cùng Phương boss một cái
áp-phích, kiêu căng gì chứ…” Đột nhiên có người sau lưng cô buông một
câu như vậy, lập tức chọc những người khác cười vang.
Giản Tình cảm thấy choáng váng đầu óc.
Đối với những lời khiêu khích, châm chọc của họ, cô đã sớm miễn dịch,
không muốn dây dưa nữa.
Mới vừa đi tới cửa thì cửa phòng họp đã
bị đẩy ra từ bên ngoài, một đám người nối đuôi nhau đi vào. Giản Tình
nhanh chóng quét mắt, thấy họ đều từ cấp trưởng phòng trở lên thì hết
hồn. Giờ đã là giữa trưa, sao vẫn còn họp nữa?
Đám người vừa khiêu khích Giản Tình thấy vậy bèn cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Trong đám người, Phương Khiêm đi ở cuối
cùng, khi thấy người đứng ở cửa là Giản Tình thì anh lấy làm ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, anh cau mày, không chú ý tới
những người xung quanh mà đi thẳng tới trước mặt cô.
“Trong người không thoải mái hay sao mà sắc mặt kém vậy?”.
Giản Tình hết hồn trước động tác của
anh, lắc đầu theo bản năng, “Không sao, tôi…Tôi về văn phòng…” Nói vừa
xong bèn vội vàng rời đi, để lại Phương Khiêm với sắc mặt âm u khó xác
định.
Những người ở lại cũng không dám thở mạnh, sợ làm kinh động đại boss.
Nhìn Giản Tình hoảng sợ, Phương Khiêm bất đắc dĩ thở dài. Mọi việc đã đến như vậy cô nghĩ còn có thể giấu được bao lâu?
Phục hồi tinh thần, chứng kiến bộ dạng muốn hóa đá của mọi người, Phương boss lạnh lùng buông một câu “Họp” rồi dẫn đầu đi vào.
“Tiểu Lâm, em có thuốc cúm không?” Giản
Tình vẫn còn chưa hết hoảng, lúc trở lại văn phòng bèn vội vàng tìm Lâm
Tiểu Kiều lấy ít thuốc cúm. Lâu lắm rồi cô không bị ốm, chắc là do chiếc điều hòa tối qua để nhiệt độ quá thấp.
“Chị Tình, chị bị cúm?” Tiểu Lâm đi tới sờ trán của cô, “May quá, không sốt, sắc mặt chỉ hơi kém một chút.”
“Sắc mặt rất kém à?” Giản Tình mở ngă