
hật à?”
Giản Tình cũng cười khẽ, “Đúng thế, họ muốn vậy mà.”
Bộ dáng cô gái nhỏ chớp mắt dịu dàng làm cho Phương Khiêm choáng váng. Bàn tay to chụp tới, dễ dàng ôm cô vào
trong lòng, hai tay cũng bắt đầu không an phận cởi nút áo của cô.
Giản Tình thò mặt ra, bảo anh ngừng lại, “Chờ một chút, em muốn hỏi anh cái này.”
Phương Khiêm cắn cắn trên cổ cô, mới thỏa mãn hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẹ anh nói muốn gặp em nhưng lại không nói lúc nào, làm em rất hoang mang.”
“Anh chưa nói cho em sao?” Phương Khiêm
kinh ngạc nhíu mày, “Dì anh bị bệnh, mẹ anh bay đi thăm dì rồi, trong
một khoảng thời gian sẽ không trở về.”
Nghe anh giải thích, Giản Tình trợn to mắt, không nói nên lời.
Chuyện quan trọng như vậy, anh lại không nói cho cô, làm cô lo lắng cả ngày!
Nghĩ đến đây, Giản Tình đột nhiên giãy
khỏi vòng ôm của anh, mím môi đứng lên, một lúc sau mới cất tiếng: “Đêm
nay em muốn ngủ trong phòng sách, anh đừng tới quấy rầy!”
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ bước vào phòng
sách, khóa trái cửa không chút do dự, Phương Khiêm cười khổ nhíu mày.
Xem ra cô gái nhỏ đang thật sự tức giận, lần này anh đã đùa quá trớn với cô rồi.
Tin đồn của tập đoàn Phương thị bao giờ
cũng náo nhiệt ồn ào, đặc biệt sự xuất hiện của kì áp-phích này làm cảm
xúc mọi người đều đạt đến đỉnh điểm.
Từ trước tới nay, trong lòng mọi người
chỉ có thể âm thầm ngờ vực vô căn cứ, Phương boss cùng Giản Tình phải
chăng thật sự có chuyện gì. Nay loại ngờ vực vô căn cứ này dường như đã
được chứng thực, chỉ cần không phải người mắt mù, đều có thể nhìn ra
Phương boss đối với Giản Tình không giống mọi người.
Từ áp-phích vẻ mặt giữa hai người mập mờ ái muội, lại liên tưởng đến những lời đồn đại trước đây, nhiều điểm
ghép lại, nhóm người thông minh, nhạy bén của Phương thị dường như đã
thấy được ít nhiều chân tướng đang bị che giấu.
Họ thật sự là một đôi?
Từ lần đại sảnh công ty bị một số người
gây náo loạn, vấn đề bảo an ở Phương thị ngày càng nghiêm ngặt. Công
nhân viên công ty không chỉ phải mặc đồng phục, mà còn phải đeo thẻ nhân viên, bảo vệ ở cửa cũng tăng lên không ít, tất cả đều rất trang nghiêm
cảnh giác.
Đối với cảnh tượng này, Tiểu Lâm về đến
văn phòng, không nén được cứ nhìn Giản Tình cười hì hì không ngừng. Giản Tình bị cô cười đến sởn tóc gáy, liền hỏi: “Em sao vậy? Làm gì mà lại
cười dễ sợ thế?”
“Chị Tình, chị cũng đừng giả bộ. Chắc
chị cũng đoán được phải không? Bảo vệ nghiêm ngặt như thế, chắc chắn là
chỉ thị của Phương boss. Anh ấy sợ có người không cẩn thận làm chị bị
thương.” Tiểu Lâm hai mắt sáng rỡ, cười bỉ ổi,”Phương boss đúng là yêu
chị đến tận xương. Đàn ông chu đáo như vậy, em cũng muốn a a a…”
Biết rằng Lâm Kiều Kiều bất cứ chỗ nào,
lúc nào cũng có thể phát bệnh, nên Giản Tình không thèm để ý. Chẳng qua
lời nói củaTiểu Lâm vẫn làm cô thấy hơi đỏ mặt.
Tối hôm qua, cô chỉ đem chuyện xảy ra
ban ngày kể vui cho Phương Khiêm nghe, ai ngờ chẳng những anh tiếp thu
rất đầy đủ, mà còn suy nghĩ như vậy, hành động như vậy. Nói cô không cảm động thì đúng là nói dối.
Anh luôn luôn yêu thương cô, che chở cô, vậy mà cô ngay cả chuyện yêu đương quang minh chính đại cũng không cho
anh. Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Giản Tình đều cảm thấy áy náy.
Biết mẹ anh đi nước ngoài, trong khoảng
thời gian ngắn sẽ không gặp cô, Giản Tình thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng
thời lại cảm thấy có vài phần mất mát.
Giờ nên tiếp tục giấu diếm, hay là công
khai quan hệ hai người, Giản Tình cảm thấy thật rối loạn. Vốn hai người
đang an ổn sống cạnh nhau, nhưng rồi lại xảy ra quá nhiều việc, làm cho
tình yêu của bọn bọ đã không còn khống chế được phương hướng phát triển.
Rất nhiều lúc, Giản Tình cảm thấy đây là do Phương Khiêm cố ý sắp đặt, nhưng cô lại nhanh chóng gạt ngay ý nghĩ
này ra khỏi đầu. Nếu yêu anh, thì nên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Có
thể cô suy nghĩ như vậy thật ngu ngốc, nhưng tình yêu của anh dành cho
cô không hề kém của cô đối với anh, cho nên ở trước mặt anh, cô tình
nguyện làm một cô gái ngốc nghếch.
Lúc cùng Phương Khiêm chụp áp-phích,
Giản Tình kỳ thực đã âm thầm chuẩn bị tâm lý. Lúc này đây, quan hệ hai
người bọn họ chắc chắn rất khó để tiếp tục giấu diếm.
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự đối mặt với vấn đề, cô vẫn cảm thấy do dự, chần chừ.
“Chị Tình, buổi chiều toàn bộ nhân viên
phải họp rồi.” Trưởng phòng không có mặt, Tiểu Lâm lại tìm cơ hội lười
biếng, mà nguyên nhân đơn giản là muốn tìm Giản Tình nói chuyện phiếm.
Giản Tình vừa bắt tay vào xử lý mọi
chuyện, vừa day day trán: “Ừ, chị có thấy thông báo.” Có thể do tối hôm qua hệ thống sưởi nhiệt độ thấp, sáng nay đi làm cô thấy hơi choáng
váng, thân thể không thoải mái.
“Thời gian trôi nhanh quá, chỉ vài ngày
nữa là đến Tết âm lịch. Đến Tết rồi thì tâm trạng lại có phần nhạt nhẽo
hơn.” Tiểu Lâm bĩu môi, bộ dạng trẻ con với nội dung câu chuyện đang
nói không phù hợp chút nào.
“Chẳng phải lúc trước em hò hét muốn mua quần áo mừng năm mới à? Sao đột nhiên lại cảm thấy nhạt nhẽo?” Giản
Tình trêu chọc cô bé.
“Đó chỉ là cái cớ để em m