
hoàn toàn có thể tự mình đứng lên.
Cảm giác này, ngoài mệt mỏi còn có bất lực. Vì bạn quá sợ nước nên ngay
từ đầu không dám thử xem nước nông hay sâu…
Giản Tình cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng bất lực giống như đang ở trong bể nước.
Thái độ cố chấp của Phương Khiêm làm
cho hai năm cực khổ của cô hoá thành bọt nước, cũng khiến cô cảm thấy
hai năm cẩn thận chỉ là lo sợ không đâu.
Nếu anh nhìn ra cô đang mua dây buộc mình, tại sao không làm rõ sớm hơn, mà lại lựa chọn che giấu cùng cô?
Phương Khiêm yêu cô, điều ấy cô chưa
bao giờ hoài nghi. Nhưng nội tâm anh quá phức tạp làm cho Giản Tình cảm
thấy uể oải. Hai người yêu nhau đã hai năm, tại sao cô càng ngày càng
không hiểu anh?
Quan hệ công khai, Giản Tình có bao
nhiêu thứ cần chuẩn bị. Tâm trạng sau khi công khai sẽ rất phức tạp,
gánh nặng trên vai từ trước tới nay đột nhiên mất đi khiến tâm trạng
không thoải mái lắm, làm cho Giản Tình thật khó xử…
Về sau cô có thể quang minh chính đại ngồi xe Phương Khiêm đi làm. Về sau cô có thể không kiêng nể gì cùng Phương Khiêm dạo phố.
Có lẽ, về sau sẽ có càng nhiều người
chú ý đến cuộc sống của họ, sẽ có càng nhiều trở ngại ngăn cách họ, bắt
buộc họ phải vượt qua, sẽ có càng nhiều dư luận điên cuồng chèn ép cô,
đến nỗi xương cốt cũng chẳng còn.
Từ sau khi quan hệ công khai, rất nhiều nhân tố không xác định cũng dồn dập kéo đến. Đến lúc đó, liệu cô có
được dũng khí để đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải ấy không?
“Chị Tình, từ khi kết thúc đại hội đến
giờ, chị cứ ngồi ngẩn ra ở đây, có phải Phương boss thông báo khiến chị
cảm động không nói nên lời không?” Thấy sắp đến lúc tan tầm, Tiểu Lâm đã thu dọn xong mọi thứ, nhìn sang Giản Tình vẫn ngồi xuất thần trước máy
tính, Tiểu Lâm lại không nhịn được đùa giỡn cô.
“Chị Tình, buổi chiều Phương boss thật
sự rất đẹp trai. Ở hội nghị, anh ấy thoải mái nói với mọi người người
yêu của anh ấy là chị, quả thật vô cùng tuyệt vời, thật không hổ là
người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng em a a a…”
Giản Tình làm ngơ với cô bé đang om xòm bên cạnh, nhìn đồng hồ, cô cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên, Giản Tình mở ra xem, khẽ cong môi, rồi bỏ
điện thoại di động vào trong bao.
“Tan tầm cùng nhau về nhà.” Tin nhắn anh gửi cho cô nói như vậy.
Tim Giản Tình đập hơi nhanh, giờ quan hệ đã công khai, cô có thể trực tiếp đến bãi đỗ xe, nơi để xe của anh không nhỉ?
“Chị Tình, đừng ngẩn người nữa, nhanh
về thôi, nếu chần chừ thêm nữa thì thang máy nhất định sẽ rất đông đấy.” Tiểu Lâm nhìn đồng hồ, lo lắng thúc giục cô, thấy cô vẫn còn chậm chạp
bèn vươn đôi tay tròn vo, kéo Giản Tình đi.
Giản Tình bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng cùng cô rời khỏi văn phòng.
Từ văn phòng đến thang máy, lại từ
thang máy đến cửa tầng một, thật ra chỉ là một khoảng cách rất nhỏ. Bình thường đi làm lên xuống vội vã, chưa bao giờ thấy có gì không ổn, nhưng hôm nay, khoảng cách ngắn ngủi này lại khiến Giản Tình cảm giác như
đang tiến hành trận đấu chạy marathon, quá trình vừa dài vừa gian khổ.
Trước đó, chỉ cần là đồng nghiệp cùng
tầng khi nhìn thấy cô đều tươi cười chào hỏi, người không biết, nhìn
thấy cô sẽ làm như không thấy.
Nhưng giờ không giống vậy, mọi người
đều rõ về cô, vì thế mặc kệ có quen biết hay không, chỉ cần thấy mặt cô
là họ chăm chú nhìn. Tuy rằng sắc mặt họ có vẻ kính nể, nhưng quá nhiều
sự chú ý vẫn làm Giản Tình thấy không tự nhiên.
Bình thường rõ ràng thang máy chen chúc rất đông, đến phiên Giản Tình, đột nhiên mọi người đều nhường cô, thậm
chí còn có vài người tình nguyện ra khỏi thang máy, chứ không dám chen
chúc cùng cô.
Vậy là một cảnh tượng kì lạ xuất hiện,
bên ngoài cửa thang máy rất tấp nập, nhưng bên trong thang máy chỉ có
vài người ít ỏi, hơn nữa toàn là đồng nghiệp cùng ngành với Giản Tình.
Tình huống này làm cho đầu Giản Tình
đầy mây đen, cũng khiến Tiểu Lâm buông lời trêu chọc: ” Chị Tình, nhờ
phúc của chị, tự nhiên không cần phải chen thang máy, hạnh phúc quá đi
thôi!”
Giản Tình buồn bực liếc Tiểu Lâm: “Em không mở miệng cũng không người nào nói em câm điếc, có thể im lặng mấy phút được không?”
“Chị Tình, chị làm khó em, chị biết rõ em không có cách nào bình tĩnh lại mà.”
Những đồng nghiệp cùng ngành ở trong
thang máy nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sắc mặt đều trở nên 囧囧.
Nhìn khí chất tao nhã của Giản trưởng phòng, lại nhìn dáng vẻ lưu manh
của Lâm Kiều Kiều, trong lòng mọi người đều xúc động không ngớt. Một
người là phu nhân tổng giám đốc, một người là cô nàng đàn ông khó lấy
chồng. Hai người khác nhau như vậy, làm sao có thể trở thành bạn bè, quả thực là khó tin!!
Bên ngoài tầng một có vẻ yên tĩnh, hơn
nữa mùa đông ban đêm thường đến sớm nên mọi người ra cửa lớn đều bước đi vội vàng, nhanh chóng giải tán.
Tiểu Lâm và Giản Tình về khác đường, bèn chia tay nhau ở cửa.
Giản Tình nhìn bầu trời, khẽ thở dài,
trong lòng do dự có nên đi đến bãi đỗ xe xem Phương Khiêm ở đâu không,
nhưng vừa định xoay người bước đi, liền bị một đám người đứng trên bậc
cửa lớn