
ng áo khoác?”
“Anh để ngoài xe rồi.” Đôi tay được tay cô mềm mại xoa ấm khiến anh không nỡ rời ra.
Tần Tiểu Ý bị anh lơ từ đầu đến cuối,
không nén được hừ lạnh một tiếng, “Phương tổng, đừng vừa tới đã không
đứng đắn. Để anh mời cơm là có việc hỏi anh đấy.”
Phương Khiêm nhướn mày, một tay vòng ôm lấy eo Giản Tình, một tay dùng đũa gắp thức ăn, lạnh nhạt hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tần Tiểu Ý liếc mắt khinh thường: “Để
Tiểu Tình chụp áp-phích nhìn tưởng là ý định của Viên Dịch, nhưng thực
ra là do mẹ anh sai bảo. Vì sao bà ấy muốn làm như vậy hẳn anh cũng rất
rõ, mà anh đột nhiên tham gia chụp áp-phích chắc chắn cũng có ý đồ khác. Đừng tưởng rằng Tiểu Tình đơn thuần là anh có thể lừa cô ấy, hôm nay
anh không giải thích rõ thì tôi không để yên đâu.”
Giản Tình nghe xong lời này, kinh hãi hỏi, “Việc này sao lại liên quan đến bác Phương?”
Tần Tiểu Ý thở dài: “Quan hệ giữa
Viên Dịch và người nhà họ Phương không phải bình thường, cậu tự hỏi
người yêu của cậu xem, mẹ hắn muốn Viên Dịch làm việc với bà đâu phải là chuyện đơn giản.” Công ty của gia đình Tần Tiểu Ý không phải lớn, nhưng các mối quan hệ lại rộng rãi, quen biết khá nhiều với tầng lớp thượng
lưu, vì vậy cô cũng biết rõ một số việc.
Phương Khiêm ngồi nghe Tần Tiểu Ý chất
vấn, nụ cười vẫn chưa tắt, “Tưởng rằng cùng nhau ăn cơm là để tăng tình
hữu nghị, thì ra là Hồng Môn Yến[1'>.”
Anh mím môi, gật đầu nói: “Tiểu Ý nói
đúng, chuyện áp-phích là do mẹ anh nhúng tay vào, bà đã muốn xem thì anh đồng ý tham gia, để cho bà thoả ước nguyện một lần.”
Ba cô gái ai nấy đều thất thần, hoá ra chuyện này đã được sắp đặt từ trước.
Một tuần sau, áp-phích tuyên truyền mới
nhất của tập đoàn Phương thị chính thức ra lò, khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ
các biển quảng cáo đến những nơi có thể treo áp-phích, đều dễ dàng tìm
được sản phẩm này của Phương thị.
Làm cho mọi người ồ lên ngạc nhiên,
không phải áp-phích Phương thị có mặt khắp nơi, cũng không phải áp-phích quá tinh xảo, mà là về hai nhân vật chính.
Cô gái dịu dàng như nước, chàng trai
khôi ngô nho nhã, hai người yên lặng không nói gì mà chỉ trao đổi ánh
mắt đầy chân tình. Hình ảnh thật đẹp và nên thơ.
Những người xem áp-phích đều tò mò không biết họ có phải người mới trong giới nghệ thuật hay không, và đương
nhiên mọi người rất chờ mong những tác phẩm truyền hình và điện ảnh liên quan tới họ xuất hiện.
Đường dây điện thoại của bộ quan hệ xã
hội thuộc công ty Phương thị lập tức trở thành đường dây nóng. Các nhà
kinh doanh, các công ty quảng cáo truyền thông liên tục gọi điện thoại
đến đề nghị hợp tác cùng hai người. Thậm chí có công ty giải trí còn
muốn mời mọc bọn họ làm ngôi sao.
Nói tóm lại sau vụ này Giản Tình và Phương Khiêm đều trở nên nổi tiếng.
Bộ kế hoạch của công ty định nhân thời
cơ này đưa sản phẩm lên TV quảng cáo, nhưng bản kế hoạch vừa được trình
đến trước bàn làm việc của Phương Khiêm đã bị anh lạnh lùng từ chối.
Nguyên nhân là – anh không rảnh!
Nực cười, cho dù anh rảnh thật, cũng
không bao giờ đồng ý đi quay quảng cáo trên TV. Hiệu ứng của áp-phích đã vượt quá xa khỏi phạm vi tính toán của anh. Tuy nhìn bể ngoài anh bình
tĩnh như vậy, nhưng thực ra trong lòng đang nóng như lửa đốt, chỉ muốn
lợi dụng chức quyền thu lại toàn bộ áp-phích đã tung ra.
Do thân phận của mình, bạn bè Phương
Khiêm đều thuộc hạng giàu có khá giả. Lần này ra áp-phích, không ít bạn
bè gọi đến trêu chọc anh, hỏi anh cô gái trong áp-phích là ai. Cứ nghĩ
đến bộ dáng quyến rũ của cô bị vô số đàn ông ngắm nghía với ý đồ đen
tối, Phương Khiêm lại cảm thấy ngày trước họa chăng mình bị điên mới
đồng ý cho cô đi chụp áp-phích!
Tình huống của Giản Tình chẳng khá hơn
Phương Khiêm là bao. Chức vị của Phương Khiêm cao, cho dù anh nổi tiếng, người khác cũng không dám quấy rối anh, nhưng số Giản Tình lại không
may mắn như vậy.
Cô cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn thú, bị mọi người ngắm nghía chẳng kiêng nể gì.
Buổi sáng bước vào văn phòng, Giản Tình
thiếu chút bị bao phủ bởi những bó hoa ùn ùn kéo đến. Cô quan sát xung
quanh, thấy các đồng nghiệp trong văn phòng đều đang bận rộn, đi tới đi
lui. Không phải họ vội vàng làm việc, mà là vội vàng dọn sạch đống hoa
để có chỗ làm việc. Cảnh tượng này làm cho Giản Tình kinh hãi như gặp
phải ác mộng.
Thân hình tròn vo của Lâm Kiều Kiều ngập trong đống hoa, bận bịu tíu tít. Khi nhìn thấy Giản Tình, cô bé cười
tươi rói, gạt đống thiệp sang một bên, chạy đến chỗ Giản Tình.
“Chị Tình, đây là đống thiệp của các anh chàng mời chị đi ăn cơm. Chị xem xem, thật kinh khủng! Em liếc sơ qua,
thấy không phải ở mấy quán ven đường, mà là nhà hàng cơm Tây cơ đấy. Chỗ này đủ cho chị ăn cả một lầu thức ăn ngon nhé!”
Thức ăn ngon? Giản Tình bị tư duy đơn giản của Tiểu Lâm ảnh hưởng. Đây đâu phải vấn đề trọng điểm!
Vì thế, cả một buổi sáng, bộ phận thị
trường rối loạn, lộn xộn hết cả lên. Ngay cả điện thoại công việc cũng
trở thành đường dây nóng của tập đoàn Phương thị.
Lúc ăn cơm trưa, Giản Tình bị Tần Tiểu Ý gọi điện hẹn ra ngoài. Lâm Kiều Kiều lấy ă