
dùng được không”.
Giản Tình chột dạ, vội hỏi: “Cái gì vậy? Ở đâu?”.
Phương Khiêm chỉ vào cái giường còn lại, “Ở đó”.
Giản Tình nhìn theo, mặt mũi tối sầm lại, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ. Cái hộp kia chính là mấy thứ đồ chơi tình dục Tần Tiểu Ý và Lâm Kiều
Kiều tặng!!! Xem ra ông trời cố ý muốn tiêu diệt cô…
“Cô nàng Tần Tiểu Ý đó thật phiền toái, nhưng mà quà tặng lần này rất vừa ý anh”.
Nghe Phương Khiêm nói, Giản Tình không tỏ thái độ gì, leo lên giường chùm chăn kín mít đến mức ngạt thở.
Dĩ nhiên là Phương Khiêm biết cô gái nhỏ đang xấu hổ, có điều anh rất thích dáng vẻ e thẹn của cô, có thể kích thích thú tính nguyên thủy
nhất nơi anh.
Dang tay ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Đừng trốn, hôm nay
anh không làm khó em, chỉ cần em mặc bộ quần áo này làm cùng anh, những
đạo cụ khác anh sẽ không dùng nữa”. Phương Khiêm lấy một bộ quần áo từ
trong hộp quà ra, cám dỗ cô.
Giản Tình nhận lấy bộ quần áo hoa báo trong suốt, tay cầm còn thấy
không tự nhiên nữa là mặc vào, chắc chắn sẽ rất khiêu khích cho mà xem.
Nhưng nếu không mặc, cô sợ Phương Khiêm sẽ dùng những thứ khác trêu chọc cô. Thế là cô chu môi nói: “Em muốn vào phòng tắm thay”.
Thấy cô đồng ý mặc vào, Phương Khiêm cũng rộng rãi gật đầu, “Ừ, em đi thay đi”.
Kết quả là đợi cả chục phút mà không thấy cô gái nhỏ bước ra, Phương
Khiêm sốt ruột đi đến gõ cửa, “Tình, thay xong thì ra ngoài đi”.
Tiếp đó, anh nghe thấy cô đáp lại: “Bộ quần áo này em không mặc được đâu”.
“Nếu đã sản xuất ra thì chắc chắn là mặc được, em không ra thì anh
vào đấy”. Lúc này, sắc tâm của Phương boss đã nổi dậy, anh không còn
kiên nhẫn để cò kè với cô nữa.
“Đợi chút, để em ra”.
Cửa bật mở, cô gái nhỏ vẫn khoác áo tắm bước ra.
Phương Khiêm thắc mắc nhìn cô, thấy cô đỏ mặt, từ từ rút dây lưng của áo tắm đi. Áo tắm tụt xuống, Phương Khiêm hớp phải một ngụm khí lạnh,
xoang mũi ngưa ngứa, suýt nữa là chảy máu mũi.
Quần áo trong suốt bó sát người, phô ra toàn bộ đường cong hoàn mỹ
của cơ thể cô. Chết người là, bộ quần áo này các chỗ khác đều kín mít,
duy chỉ trước ngực với mông là khoét hở, làm bầu ngực trắng tuyết và bộ
mông căng tròn nửa khuất nửa lộ. Bất cứ đàn ông nào nhìn thấy hình ảnh
kích thích này đều sẽ biến thành lang sói.
Bởi vậy Phương boss nhào lên ăn luôn Giản Tình cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Sau này, Phương boss hớn hở nghĩ: Mấy món đồ đó quả nhiên là hảo hạng, lúc nào phải tìm thời gian nghiên cứu mới được.
Một ngày nào đó, khi Giản Tình đi ăn cơm cùng Tần Tiểu Ý và Lâm Kiều
Kiều thì bị hỏi mấy món đó có dùng được không. Giản Tình trước nay vẫn
dịu dàng bỗng nổi sung lên, chỉ vào mũi Tần Tiểu Ý mắng xối xả: “Tần
Tiểu Ý, tiếc cho cậu là chị em tốt của mình, cậu có biết mấy món cậu
tặng suýt nữa hại chết mình rồi không!!!”.
Tần Tiểu Ý bị mắng, sắc mặt vẫn bình thản kết luận: “Xem ra các cậu đúng là dùng không ít!”.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Giản Tình khá nhàn hạ, hầu như cô
không phải làm gì ngoài việc xem TV, chơi game online, đi mua sắm quần
áo, trang sức với mẹ và em chồng. Sau một khoảng thời gian dài như vậy
tiếp diễn, Giản Tình cảm thấy mình chẳng những phung phí tiền của mà còn lãng phí cả thời gian. Mặc dù số tiền chồng cô kiếm được đủ để cô tiêu
xài cả mấy đời, nhưng nếu cứ nằm nhà chơi không thế này thì quả đúng là
gánh nặng cho tiến trình hiện đại hóa ngày nay!
Bởi vậy vào một ngày nọ, sau khi đã sửa soạn tươm tất, Giản Tình bèn
đi thẳng đến Phương thị. Từ sau khi lên làm bà Phương, Giản Tình rất
hiếm khi đặt chân vào đây, thế nên ai ai nhìn thấy cô xuất hiện cũng hồ
hởi tiến lên chào hỏi. Đến khi cô vào thang máy thì đám người thăm hỏi
đã kéo tới đông nghìn nghịt.
“Nhìn thấy không, kia là nhân vật trong truyền thuyết của công ty, phiên bản hiện đại sống của cô bé lọ lem đó!”.
“Trông cũng được đấy chứ…”.
“Nghe nói sau khi boss kết hôn thì không hề tham dự một buổi xã giao thông thường nào, vừa tan làm đã chạy ngay về nhà với vợ”.
“Phương boss quả là người đàn ông tốt, tiếc là không có phần cho chúng ta”.
“Nghe nói vợ tổng giám đốc ban đầu là trưởng ban phòng thị trường, sau khi kết hôn thì nghỉ không đi làm nữa”.
“Giàu thế rồi còn đi làm làm gì, họa chăng là bị điên”.
…
Ấy thế mà nhân vật chính đang được bàn tán rôm rả của chúng ta, quả
thật hôm nay đến Phương thị để đi làm, chẳng lẽ cô bị điên thật? Đáp án
là… Đúng vậy, cô sắp điên rồi, rỗi rãi đến phát điên mất rồi!
Giản Tình đi một mạch đến văn phòng tổng giám đốc, đúng lúc Phương
Khiêm đi họp về. Nhìn thấy vợ yêu đang ngồi trên sofa, anh nửa ngạc
nhiên nửa vui mừng, lấy tay sập cửa lại, rồi ôm chầm cô vào lòng, “Sao
thế, muốn đến công ty gặp anh à?”.
Giản Tình lờ đi câu nói ngọt xớt của anh, nới rộng khoảng cách giữa
hai người, rồi nghiêm túc nói: “Anh sắp xếp cho em làm việc ở Phương
thị, hay là để em đi tìm việc ở công ty khác?”.
Phương Khiêm nhíu mày, cười to, “Trừ Phương thị ra thì còn ai dám thuê vợ của Phương Khiêm này chứ?”.
“Khiêm, em không nói đùa, em thật sự muốn đi làm. Em không thích ru
rú ở nhà suốt ngày, cả ngư