
gười mình thích, Giản Tình
giải thích rất xuất sắc, có rất nhiều người gật đầu tán thành. Tuy nhiên cũng có người phản đối. Khi Giản Tình giải thích xong ngồi xuống, có
người nhanh chóng đứng lên phản bác quan điểm của cô. Giản Tình không
lập tức biện luận, mà cầm lấy bút ghi lại ở bản nháp. Lúc cô ngẩng đầu
nhìn Phương boss, thì thấy anh tùy ý nghịch điện thoại, không hề để ý
đến không khí căng thẳng hiện tại.
Giản Tình ghi nhớ mỗi vấn đề đối phương phản bác, rồi lập tức tìm
phương án giải quyết. Đột nhiên di động trong túi rung lên, chắc là có
tin nhắn. Bình thường người gửi tin nhắn cho cô chỉ có Tần Tiểu Ý và em
trai Giản Diệp, chắc bọn họ có chuyện gì đó. Giản Tình ngẩng đầu nhìn
bốn phía, thấy không có người chú ý tới cô thì nhanh chóng lấy di động
để khuất dưới mặt bàn rồi nhìn thoáng qua.
Một dãy số lạ, hơn nữa là dãy do một hàng dài số 8 và 9 tạo thành. Cô mở ra đọc, là một tin rất ngắn gọn: “Lí trưởng ban thật dông dài. Quan
điểm cùng phương án của cô, tôi tán thành. Phương.”
Giản Tình bị chữ “Phương” kia làm choáng váng. Tin nhắn này là
Phương boss gửi cho cô? Đây rốt cuộc là tình huống gì? Giản Tình chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập trượt ra khỏi quỹ đạo vốn có, tất cả
đều trở nên mơ màng, không chân thực.
Cuộc họp kết thúc như thế nào, cô không hề có ấn tượng. Chỉ biết từ
lúc đó cô toàn nói bừa bãi, lung tung, may mà phương án đã được duyệt
xong, còn chưa xảy ra chuyện gì.
Vì sao đột nhiên anh lại gửi tin nhắn cho cô? Lúc ấy có nhiều người ở đây như vậy, sao anh lại làm thế? Quan trọng nhất là, sao Phương boss
lại biết số điện thoại của cô?
Giản Tình nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi cuối cùng. Lúc Phương boss đến dự cuộc họp, có người đưa cho anh tài liệu của phương án, trên đó có số điện thoại của cô. Lúc ấy đề phòng người nào có nghi vấn muốn
trực tiếp gọi cho cô, nên cô mới ghi trên đó. Không ngờ người khác còn
chưa gọi điện thoại, Phương boss đã nhắn tin cho cô rồi.
Mặc dù chỉ là vài dòng ngắn ngủn, nhưng đối với Giản Tình lại rất quý giá. Dãy số kia tự nhiên đã khắc sâu vào tận đáy lòng cô. Biết rõ mình
không có lý do lưu lại số điện thoại kia, nhưng cô không nhịn được đánh
hai chữ “đầu heo” vô cùng thân thiết. Để như vậy, nếu có người xem điện
thoại của cô cũng tuyệt đối không biết đó là ai.
Giản Tình cảm thấy mình 25 tuổi, sớm đã qua giai đoạn ảo tưởng về
tình yêu. Nhưng từ khi nhận được tin nhắn này, cô trở nên rất lạ lùng.
Mỗi lần di động rung lên, cô lại vội vàng mở ra xem, và mỗi lần đều làm
cô thất vọng tràn trề.
Đúng vậy, sao có thể là anh được. Hôm đó anh gửi tin nhắn cho cô,
chắc chỉ là bộc phát thôi. Chỉ có cô ngu ngốc mới hi vọng anh lại bộc
phát lần nữa.
Trong ti vi đang phát bản tin dự báo thời tiết, Giản Tình cầm di
động, lo lắng nhìn. Dự báo thời tiết nói là bắt đầu từ tối nay gió mùa
Đông Bắc sẽ tràn về, thảo nào cô ngồi ở trên giường cũng cảm thấy hơi
lạnh. Lười biếng đứng lên đóng cửa sổ, bỗng nhiên từ đáy lòng bị kích
động, cô nhanh chóng cầm lấy di động, viết một tin nhắn: “Ngày mai trở
lạnh, nhớ mặc thêm quần áo.”
Chữ đánh xong, dũng khí cũng dùng hết. Dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì gửi cho anh tin nhắn thân thiết như thế này…
Có lẽ anh đã sớm quên số điện thoại này là của ai. Nhưng quên rồi
không phải càng tốt sao? Cô có thể không xấu hổ, âm thầm gửi sự quan tâm của mình đến anh.
Vì thế, do dự một lúc lâu, cô bèn nhắm mắt gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cả người cô như đóng băng lại, run rẩy
không ngừng, ngồi không được, đứng cũng không xong, di động lại càng
không dám cầm. Nhưng vứt điện thoại ở đầu giường xong cô lại muốn xem
đối phương có nhắn lại hay không. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu
anh gọi đến, đánh chết cô cũng không nhận điện thoại. Thật đúng là dám
làm mà không dám chịu!
Mãi đến khi cô đi ngủ, điện thoại vẫn im lặng ở đầu giường, không có
động tĩnh gì. Có lẽ, anh cho rằng tin nhắn này là do người khác gửi nhầm đến.
Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng, chuông tin nhắn gửi đến lại đánh
thức cô. Cô mở mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Bỗng sực nhớ có thể là tin nhắn của Phương Khiêm, Giản Tình tỉnh cả ngủ.
Luống cuống tay chân cầm lấy di động, hai chữ “đầu heo” đang nhảy nhót trên màn hình.
“Cảm ơn Giản tiểu thư nhắc nhở, tôi sẽ nhớ mặc thêm quần áo.”
Anh biết cô là ai, nói như vậy, anh cũng có số điện thoại của cô? Nhưng vì sao anh lại lưu số của cô?
Ngừng lại, không được suy nghĩ linh tinh nữa. Giản Tình cắt ngang tưởng tượng của mình, run run hồi âm: “Không có gì.”
Gửi xong tin nhắn cô lại bắt đầu ngẩn người. Đã biết gửi lại cho anh
thì vấn đề càng phức tạp hơn, anh thông minh như vậy, không cần nghĩ
cũng sẽ biết dụng ý của cô. Cô làm như vậy có phải mặt dày quá không?
Thôi quên đi, gửi cũng đã gửi, giờ mới ảo não thì có ích gì.
Tin nhắn ngừng một hồi, lúc Giản Tình nghĩ anh sẽ không nhắn lại nữa thì di động lại vang lên.
“Có phải tất cả phụ nữ đều cần đàn ông dỗ dành không?” Anh hỏi như vậy.
Anh muốn nói chuyện phiếm cùng cô? Vào lúc đêm khuya thanh vắng