
thời gian.
Phương boss cảm thấy việc mình không thể đưa vợ đi hưởng tuần trăng
mật là một chuyện rất đáng tiếc, vì thế anh lệnh cho trợ lý cố gắng sắp
xếp công việc dồn lại, chừa ra chút thời gian đưa vợ đến đất nước cô
thích nhất chơi một chuyến.
Trợ lý tuân lệnh boss lớn, bôi bôi xoá xoá lịch làm việc, lúc sau lại mếu máo hỏi boss cụ thể muốn nghỉ mấy ngày. Boss lớn vung tay lên nói
khoảng mười ngày nửa tháng trở lên là được. Trợ lý vừa nghe anh nói vậy, nước mắt đầm đìa, kêu rằng boss như thế chẳng phải đang muốn làm khó
tôi sao, cho dù tôi có dồn lượng công việc trong nửa năm sau của anh lại thì cũng chỉ dành ra được một tuần là cùng! Nhiều hơn nữa thì tôi không thể sắp xếp nổi, anh tự đi mà làm.
Boss lớn vừa nghe đã nổi giận đùng đùng. Anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn mà muốn đi nghỉ tuần trăng mật cũng không có thời
gian, thế thì thuê nhiều nhân viên như vậy để làm gì! Bởi vậy Phương
boss rất không vui, hậu quả cực kì nghiêm trọng. Ngày hôm sau, toàn bộ
nhân viên trong Phương thị đều nhận được thông báo, tất cả phải tăng ca
trong vòng một tuần.
Sau khi kết hôn, hai người không ở căn nhà nhỏ khu trung tâm kia nữa, Phương boss mua hai ngôi biệt thự sát nhau ở ngoại thành, sửa sang
tường và vườn hoa làm cho sân nhà nhìn qua khá rộng rãi. Có điều Giản
Tình lại không hiểu nổi tác phẩm của anh, một căn biệt thự ở đã không
hết, sao còn mua tận hai căn, dù có tiền cũng không nên lãng phí đến thế này.
Nhưng Phương boss làm vậy đương nhiên có mục đích. Thứ nhất, anh
không muốn để vợ phải chịu thiệt thòi, muốn cho cô một cuộc sống tốt đẹp nhất. Thứ hai… nếu có người thân bạn bè đến tất nhiên phải ở cách xa
một chút, như thế hai người bọn họ ở nhà chính bí mật làm chuyện không
trong sáng sẽ không bị quấy rầy. Có điều hành vi phung phí tiền bạc chỉ
vì lợi ích cá nhân thế này tốt nhất không nên để cho vợ biết.
Nhà tuy rộng nhưng Giản Tình cũng chẳng phải làm gì nhiều. Dù sao
thân phận bây giờ đã khác, mấy chuyện quét tước dọn dẹp đương nhiên sẽ
có người làm hộ. Lúc trước, khi đang chuẩn bị hôn lễ, bà Phương đã yêu
cầu Giản Tình xin nghỉ việc. Thật ra trong lòng Giản Tình không thích
nhưng để tránh chưa vào cửa đã mâu thuẫn với mẹ chồng, cô ngầm bảo
Phương Khiêm đi nói chuyện với mẹ anh, chẳng ngờ Phương boss nghe xong
đề nghị của mẹ lại tỏ vẻ đồng ý. Với tỉ số 2-1, Giản Tình đành phải nghỉ việc ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ gia đình.
Nhưng lúc trước ở nhà họ Phương có nhiều họ hàng nên không thấy chán, bây giờ ở nhà mới, Phương Khiêm mà đi làm thì trong nhà chỉ còn lại một mình cô. Xem tivi, nghe nhạc, lên mạng, mấy việc mà trước kia khi còn
đi làm cô rất thích bây giờ lại cảm thấy quá tẻ nhạt, vô vị.
Hôm nay Giản Tình tiễn Phương boss đi làm xong, lượn lờ một lúc trong biệt thự thì phát hiện có rất nhiều món quà ở nhà kho, chất đống lên
như hai ngọn núi nhỏ. Giản Tình giật mình, mấy thứ này chắc đều là quà
kết hôn bạn bè tặng, đợt trước nhiều việc quên mất, bây giờ vừa lúc có
thời gian, mở ra xem mọi người tặng cái gì.
Không xem thì thôi, đằng này vừa bóc ra Giản Tình đã hết hồn. Phần
lớn mấy món quà này đều là trang sức quý giá, những bức tranh nổi tiếng, đồ cổ, cái gì cũng có. Những thứ quý như vậy lại bị hai người họ tống
vào góc nhà kho, hình như hơi quá đáng thì phải.
Giữa một đống hàng hiệu, Giản Tình tìm thấy món quà của hai người chị em Tần Tiểu Ý và Lâm Kiều Kiều. Một cái hộp to được bọc rất công phu,
chỉ nguyên bóc lớp gói cũng làm cô tốn mất cả buổi. Vừa mở được ra Giản
Tình đã ngẩn người, cả thùng đầy ắp những món đồ rực rỡ, trông kì kì,
nhìn kỹ mới biết, đây… đây đều là đồ chơi tình dục[1'>…
Giản Tình cảm thấy mặt nóng bừng lên, vừa bực mình vừa buồn cười. Mấy thứ đồ chơi tình dục này thỉnh thoảng cô cũng thấy trên mạng nhưng giờ
nhìn đủ các thể loại sờ sờ trước mặt, Giản Tình lại cảm thấy trước đây
mình trong sáng quá mức!!!
Đến khi cô tỉnh táo lại thì ý nghĩ đầu tiên là, mấy thứ tội lỗi này tuyệt đối không được để Phương Khiêm thấy…
Thế là cô chạy khắp nơi tìm chỗ an toàn giấu chúng đi. (Tiểu Tình
đáng thương quả nhiên rất trong sáng, thật ra cách xử lí tốt nhất chính
là vứt vào thùng rác thôi mà ! o(╯□╰)o)
Buổi tối Giản Tình tắm xong, đi ra nhìn thấy Phương Khiêm nằm trên
giường, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm. Bình thường chỉ cần anh
nhìn cô chăm chú như vậy là Giản Tình đã biết ngay anh muốn làm chuyện
gì.
Nhưng đêm nay rất lạ, cô nằm trên giường một lúc lâu mà vẫn chưa thấy anh có động tĩnh gì, thật sự quá kì quái.
“Lúc ăn cơm, em nói bộ đồ ăn đó là của Viên Dịch tặng?”. Boss ôm cô hỏi.
“Vâng, đẹp anh nhỉ?”. Hôm nay lúc bóc quà, thấy bộ đồ ăn kia rất đẹp
nên Giản Tình mang ra dùng. Khi ăn cơm tối, cô tiện mồm nhắc đến, không
ngờ anh vẫn còn nhớ.
Nghe cô hỏi thế, Phương boss nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Quá tầm thường, ảnh hưởng đến khẩu vị, ngày mai đổi bộ khác đi”.
Giản Tình nín thinh, không ho he gì.
Phương Boss nói tiếp: “À, vừa nãy lúc em đi tắm, cô giúp việc đưa anh một số thứ tìm được khi quét dọn, hỏi anh có