
ội đặt, Phương boss
không có quyền phản bác.
Tuy rằng Phương boss cảm thấy tên này không được hay lắm, nhưng dù
sao cũng là tấm lòng của ông bà dành cho cháu nội, anh không có ý kiến
gì thêm. Suy cho cùng cái tên cũng chỉ là một ký hiệu, chờ sau này nó
lên được vị trí như anh thì ngay cả tên cũng có ít người gọi đến.
Lúc Phương Sùng lên hai, Giản Tình mang thai lần nữa, cả gia đình lại ăn mừng một phen. Cái thai được bốn tháng, Giản Tình đi siêu âm, kết
quả lại là con trai. Ba mẹ Phương Khiêm mừng rỡ không kịp. Nhà họ Phương luôn mong có người nối dõi, nay Giản Tình sinh được hai đứa cháu trai,
sao họ lại không vui cho được?
Có điều, trong khi mọi người vui mừng như thế thì Phương boss vô cùng rầu rĩ. Sao lại là con trai, anh muốn con gái cơ! Một đứa con gái xinh
đẹp giống vợ anh, con trai có một là đủ rồi, thêm nữa thì có ích lợi gì
đâu, không yêu thương, không cưng chiều được! Người ta nói con gái là áo bông tri kỷ của bố, anh chẳng có cái áo bông nào, sớm hay muộn mùa đông cũng bị chết rét!!!
Đáng thương thay đứa con trong bụng Giản Tình, còn chưa ra đời đã bị bố mình hắt hủi…
Giản Tình đã có hai thằng con trai, thật sự không muốn đẻ thêm nữa,
hai anh em là đủ rồi. Nhưng mà Phương boss không chịu, anh muốn con gái
cơ. Thế là anh cố gắng thuyết phục vợ yêu mang tài năng đầy mình ra sinh cho anh một đứa con gái.
“Nếu đứa thứ ba lại là con trai thì sao?”. Giản Tình không đồng ý,
vặn lại anh. Người ta đều muốn có con trai, chỉ mình anh là khác người,
muốn con gái chứ nhất quyết không thích con trai.
“Đứa thứ ba chắc chắn là con gái! Anh cam đoan với em”. Phương boss vừa dỗ dành vừa thuyết phục vợ.
Giản Tình phá lên cười, mắng: “Chuyện này sao cam đoan được!”.
“Hừm, anh nói là con gái thì sẽ là con gái”. Phương Boss tự tin nói.
Thực ra khi tuyên bố mấy lời này, anh cũng rất áp lực đấy chứ.
Thế là sau khi hai con trai đi nhà trẻ, Giản Tình rốt cục cũng sinh
cho Phương boss một đứa con gái. Lần này Giản Tình mổ đẻ, sinh được con
gái xong là thắt ống dẫn trứng luôn, sợ chồng lại bắt mình sinh thêm vài đứa nữa thì nguy.
Nhà họ Phương giờ có tới ba đứa trẻ con, trong nhà luôn tràn ngập
tiếng cười, người lớn cũng thấy thế là thịnh vượng. Sau khi Phương boss
có được con gái thì không đi công tác, không xã giao, vừa tan làm là sắp xếp đồ đạc phi ngay về nhà. Vừa về đến là rửa tay thay quần áo, thân
mật với vợ yêu một lát rồi đi ẵm bồng con gái.
Lúc đi ăn cơm với Tần Tiểu Ý, Giản Tình đùa rằng mình đã bị bỏ rơi.
Con gái rất xinh đẹp, tóc dày đen nhánh, mắt to da phấn, trông tựa
như một thiên sứ nhỏ, ai nhìn thấy cũng muốn hôn chụt một cái. Nhưng mà
bố nó thì ăn dấm chua kinh lắm nhé, ngoài người nhà ra thì bố không cho
ai đến gần con gái đâu.
Mỗi lần Tần Tiểu Ý đến nhà họ Phương đều phải đấu với Phương Khiêm một trận, xông lên hôn bằng được con bé mới vừa lòng.
Ấy nhưng mà Phương boss cũng xót xa lắm. Giờ nhà có ba con trai, hai
con gái, thằng con cả Phương Sùng suốt ngày dính lấy em gái, thằng con
thứ Phương Kính thì lại dán chặt mẹ, địa vị Phương boss trong nhà bây
giờ đang lung lay vô cùng.
Thấy hai thằng con sắp đoạt mất hai người con gái mình yêu thương
nhất, Phương boss bùng phát, nắm lấy cổ áo hai thằng con, up hiếp: “Hai
đứa này còn dám tranh giành với ba, ba cho hai đứa mày đi du học luôn
đấy”.
Hai tiểu soái ca vừa nghe vậy, lập tức gào khóc ầm ĩ. Giản Tình vội
vàng đi lên hỏi han, hai đứa chung một mối thù đồng loạt chỉ vào Phương
Khiêm, “Mẹ, ba bắt nạt chúng con…”.
Phương Boss đáng thương, đã uy hiếp không thành lại còn bị phản kích. Anh nổi cáu, bụng ngầm tính toán sớm hay muộn cũng phải đuổi hai đứa ác ma này đi thật xa.
Cá tính của Phương Sùng mạnh mẽ, tư tưởng sâu sắc, rất ra dáng một
nhà kinh doanh. Phương Kính thì trầm lặng hơn, có vẻ ỷ lại gia đình, hơn hai tuổi vẫn còn ngủ chung với mẹ. Phương boss thấy con cả sẽ là người
kế thừa công ty sau này, nên không thể yêu thương quá, con thứ thì yếu
ớt, cũng không thể cưng chiều quá, bởi vậy con gái trời sinh đã là để
anh yêu thương, cưng chiều rồi.
Tuy rằng anh đã suy tính cả, nhưng trong mắt người ngoài thì anh lại
rất thiên vị. Thứ gì tốt nhất cũng cho con gái, còn con trai muốn gì thì tự đi mà kiếm lấy.
Giản Tình từng đề cập vấn đề này với Phương boss, nhưng anh đã quyết định việc gì thì ai nói cũng phí lời cả thôi.
Từng ngày nhanh chóng trôi qua, Tết năm nay cả gia đình đã quyết định sẽ về quê ăn Tết. Vậy là đợi các con được nghỉ học, Giản Tình bèn đưa
chúng cùng ba mẹ chồng về nhà mẹ đẻ, để lại một mình Phương Khiêm ở lại
thành phố S với một bụng giận dỗi.
Công ty còn chưa nghỉ, anh đâu có đi được.
Với những đứa bé lớn lên nơi thành thị thì nông thôn quả là một điều
mới mẻ. Phương Sùng và Phương Kính người khoác áo hàng hiệu, đi theo mấy đứa trẻ trong thôn ra đồng trộm khoai lang mang nướng. Mùa đông rét là
vậy, nhưng hai đứa vẫn xắn quần xuống con sông mới cạn nước để mò cá.
Tóm lại, hai đứa này giờ như ngựa hoang đứt cương, không ai quản được.
Ba mẹ Phương Khiêm rất thích phong cảnh nơi