
của các cô lại bắt đầu yêu đương. Đối tượng lần này là đại mỹ nhân của
ngành giải trí. Nghe nói đại minh tinh này đã sớm để ý tới Phương boss,
còn từng công khai rằng Phương Khiêm là mẫu người lý tưởng của cô ta.
Lần này vừa mới đi cùng Phương boss, cô ta đã vội vã tuyên truyền khắp
nơi. Xem ra vị trí con dâu tương lai của Phương gia, đại mỹ nhân đã nắm
chắc trong tay.
“Xem tác phong thường ngày của cô ta, có thể lên làm Phương thiếu phu nhân mới lạ.” Đồng nghiệp trong văn phòng Giản Tình bất bình.
“Đúng vậy, nghe nói trước đây cô ta dùng rất nhiều thủ đoạn mờ ám để
nhận được vị trí nữ chính.” Một người khác khinh thường nói.
“Mắt nhìn người của boss chúng ta gần đây kém thật, lần này sao lại ngắm trúng cô ta chứ?”
“Đâu phải, tôi nghe trợ lý của boss kể, boss chỉ ăn cơm cùng cô ta một lần, cô ta liền phóng đại quan hệ hai người lên.”
“Là vậy sao? Thật không biết xấu hổ.”
“…”
Giản Tình yên lặng làm việc, nhập tư liệu vào máy tính, sửa rồi lại
sửa, nhưng vẫn không thể tập trung. Phần báo cáo này cô đã làm trong hai ngày, nếu còn kéo dài nữa thì nhất định trưởng phòng sẽ bốc hỏa. Đúng
lúc này, bên cạnh lại có một đám người như cố tình làm phiền cô, líu ríu nói không ngừng.
Gần đây những phương án cô đưa lên rất được quan tâm, phản ứng của
thị trường rất khả quan. Trưởng phòng cũng đã ám chỉ với cô, muốn cô
biểu hiện cho tốt, về sau sẽ có cơ hội thăng chức. Nhưng tâm trạng như
hiện nay, không bị đuổi việc đã là may mắn rồi.
Lại hẹn hò sao? Đúng vậy, bên cạnh anh đâu có thiếu phụ nữ. Nhưng nếu không thừa sức lực đối đãi với người bên cạnh thì tại sao lại muốn hẹn
hò chứ?
***
Buổi tối, Giản Tình mua bia, gọi Tần Tiểu Ý đến nhà cô ăn lẩu. Trong
nhà trọ nhỏ hẹp, hai cô gái mặc áo ngủ, ngồi ở chiếc ghế đẩu cạnh bàn,
khí thế ngất trời mà ăn lẩu cay.
Giản Tình uống một lon rồi lại một lon. Không biết là bị nóng người
hay do mùi rượu kích thích mà hai gò má trắng nõn đỏ rực lên, nhìn rất
đáng yêu.
Tần Tiểu Ý uống hết một lon bia, trừng mắt nhìn: “Nha đầu chết tiệt
kia, mình hỏi cậu có chuyện gì xảy ra? Dám không nói cho mình biết, cậu
muốn chết phải không?”
Giản Tình tửu lượng không tốt bằng Tần Tiểu Ý, mới uống mấy lon,
người đã choáng váng chóng mặt, lơ mơ nói: “Tình yêu chẳng thú vị chút
nào… Không, phải nói là rất buồn chán.” Vừa nói xong, lại ngửa đầu uống
một ngụm lớn.
Tần Tiểu Ý vừa nghe cô nói đến tình yêu, lập tức thấy phấn chấn, lớn
tiếng reo lên: “Giản Tình, cậu được lắm. Mỗi lần mình thích ai đều kể
hết cho cậu, chỉ còn thiếu số lần lên giường là chưa nói thôi. Vậy mà
giờ cậu dám giấu mình à?”
Giản Tình nhìn cô cười: “Mình yêu đương thì sao không dám nói cho cậu. Vấn đề là người ta phải để ý tới mình chứ.”
“Sao, cậu muốn hẹn hò mà còn có người không để ý tới cậu?” Tần Tiểu Ý vẫn còn nhớ rõ, ngày xưa người theo đuôi Giản Tình nhiều như cá đổ về
sông, từ em trai vị giáo sư mới vào đến những ông thầy độc thân trong
trường, nhưng Giản Tình không hề đáp lại. Mấy người kia biết không thể
nói chuyện yêu đương với học trò, nhưng vẫn lãng phí thời gian theo đuổi cô. Bây giờ, cô muốn hẹn hò, lại có người không muốn. Rốt cuộc là người nào có mắt không tròng vậy?
“Tiểu Tình, ý của cậu, là cậu yêu thầm người ta sao?”
Giản Tình ngửa đầu tiếp tục uống rượu, sau đó lau miệng, thành thật
gật đầu thừa nhận. Quai áo ngủ của cô theo hành động đó mà trượt xuống
dưới, để lộ ra bộ ngực đẫy đà, ngay cả thân là phụ nữ như Tần Tiểu Ý
nhìn mà cũng thấy khô cả miệng.
“Là… là người trong công ty cậu?”
Giản Tình tiếp tục gật đầu, người đã hơi lảo đảo, nhìn như sắp ngã.
“Là ai vậy, mình có quen không?”
Giản Tình vẫn gật đầu, nhưng lúc này cô mới gật đầu một cái, người đã nằm úp sấp trên bàn, chỉ thấy miệng cô hơi mấp máy: “Mình… thích…
Phương boss.”
Tần Tiểu Ý cảm thấy như có một tia chớp xẹt qua não cô, “ầm ầm” một tiếng rồi nổ tung trong đầu cô.
Sửng sốt một hồi lâu, Tần Tiểu Ý mới hung tợn đánh một chưởng về phía người đang mê man kia: “Cô nàng chết dầm này, người nào không thích,
lại đi thích hắn. Xem ra cậu thật sự chán sống rồi!”
***
Giản Tình không ngờ rằng lần thứ hai được gặp Phương Khiêm lại tới
nhanh như vậy. Mà chính lần gặp lại này đã giúp bọn họ bắt đầu có mối
liên hệ vô hình với nhau.
Vì phương án cô đề nghị được chọn dùng, nên có rất nhiều nghi vấn cần cô đến thuyết minh cho cấp trên tại hội nghị. Người tham dự chủ yếu là
lãnh đạo và các kỹ thuật viên. Cô cũng không ngờ rằng hôm đó Phương
Khiêm lại đến dự. Lúc ấy Phương boss đang ở phòng họp bên cạnh, sau khi
tan họp nhìn thấy bọn họ thảo luận ở bên này thì thấy hứng thú nên vào
dự nghe cùng.
Lúc ấy Giản Tình đang sửa sang lại tư liệu, ngẩng đầu liền nhìn thấy
gương mặt mình mong nhớ ngày đêm, lập tức chết đứng ở trên ghế. Vốn là
đến lượt cô phát biểu, nhưng trưởng phòng phải nhắc nhở vài lần, cô mới
hồi phục lại tinh thần.
Phương Khiêm hiển nhiên cũng nhận ra cô, nhìn cô mỉm cười, rồi tìm
ghế dựa ngồi xuống. Thư ký nhanh chóng lấy cho anh một tập tài liệu.
Có lẽ do muốn có biểu hiện tốt trước mặt n