
Khiêm ngắm cô, thản nhiên nói:”Quả nhiên cô đã nghe thấy hết.”
Một làn mây hồng lập tức đáp trên má Giản Tình, cô vội nói: “Xin lỗi…” Đại boss ngay cả tổn hại người khác cũng thật thản nhiên.
Chỉ thấy Phương Khiêm xoay người một cái, đi đến chiếc ghế dài ngồi xuống: “Vậy đợi chút xem.”
Thế là hình thành một cảnh sắc tĩnh mịch làm nền, còn hai người một đứng một ngồi tạo ra hình ảnh rất kỳ quái.
Không khỏi dự liệu của Giản Tình, chưa đến năm phút đồng hồ, một cô
gái cao gầy vội vàng chạy ra từ trong đại sảnh. Giản Tình đang muốn quay đầu nói cho Phương Khiêm, không ngờ lại bị anh dùng sức kéo xuống. Chỉ
thấy anh vươn tay đặt lên môi trên của cô, ý bảo cô đừng lên tiếng. Tình thế cấp bách cùng hành động thân thiết này làm Giản Tình ngây ra như
phỗng, toàn bộ dây thần kinh trên người đều bãi công, chỉ còn lại cảm
giác hơi lạnh của đầu ngón tay tiếp xúc với làn môi cô. Giờ nhiệt độ đã
tăng lên nhanh chóng đủ để làm bỏng cô.
Chỉ thấy cô gái vội vàng chạy ra sân, nhìn trái phải xung quanh xong, lại chạy ra ngoài cửa chính, không phát hiện bóng người, liền dùng sức
đạp đôi giầy cao gót lên trên mặt đường phát ra âm thanh vang dội. Sauk
hi xác định thật sự không có ai, cô mới ủ rũ trở lại sân, bước vào đại
sảnh.
Nhìn cô gái biến mất ở sau cửa, Giản Tình mới phục hồi lại tinh thần. Phương Khiêm đã buông cô ra, ngồi trở lại trên ghế.
Giản Tình khó hiểu nhìn anh: “Cô ấy đuổi theo đến đây, sao anh lại không ra gặp?”
Phương Khiêm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói trầm thấp:
“Tôi không hơi sức đi ứng phó với sự yếu ớt của cô ta, chia tay chỉ là
chuyện sớm muộn.”
Nghe lời nói của anh Giản Tình rất không đồng ý. Thái độ đối đãi của
người này với tình cảm thật sự rất lạnh lung, chẳng trách bạn gái anh
lại làm ầm lên. Người đàn ông như vậy quả nhiên vẫn thích hợp với vị
trí ở trên cao, làm cho người khác cứ vậy mà sùng bái anh, nhưng không
người nào có thể chiếm giữ anh.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được hỏi anh: “Tình cảm đối với anh chỉ là một loại gánh nặng thôi sao?”
Nghe cô chất vấn, Phương Khiêm than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Chỉ là
tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Anh có rất nhiều chuyện cần giải
quyết, thật sự không có thời gian suy nghĩ cho bạn gái. Nếu các cô
không chịu nổi, thì cũng không cần thiết phải dây dưa làm gì.
Anh luôn tin rằng anh cần tình cảm, nhưng cũng không muốn biến nó trở thành sự trói buộc. Lúc này anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô gái
trước mắt sẽ trở thành người làm tâm tư anh đảo điên.
Phương Khiêm nói xong lời này, liền xoay người rời đi, Giản Tình nhìn bóng dáng anh thật lâu, có một câu nghẹn lại ở cổ họng mà cô chưa kịp
nói .Cô muốn nói: “Bởi vì anh chưa gặp đúng đối tượng của mình, cho nên
mới cảm thấy lãng phí thời gian.”
Ai mà ngờ được, cô lại chính là người đó của anh.
Đề tài nữ nhân viên trong công ty bàn tán nhiều nhất hiện nay, chính
là giám đốc đã chia tay với bạn gái. Vốn tưởng cô gái kia có thể trở
thành con dâu tiêu chuẩn của Phương gia, ai ngờ họ lại chia tay nhanh
như vậy. Mọi người tuy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng mừng thầm. Ở thời đại này, hoàng tử không nhất thiết phải lấy công chúa, chim sẻ tùy lúc
cũng có thể biến thành phượng hoàng.
Vui vẻ nhất vẫn là đa số nữ nhân viên Phương thị. Chỉ cần boss độc
thân là tốt rồi, biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra trên chính người mình. Nhưng nói cho cùng, dù boss không độc thân, kỳ tích cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Vì vậy mà gần đây, mấy cô gái ý đồ xấu này luôn luôn tràn
ngập sức sống.
Giản Tình vì hai ngày trước gặp được đại boss mà tâm trạng kích động
hồi lâu, cảm xúc lúc này như lắng đọng lại. Bình thường cô luôn nghĩ
rằng, một người đàn ông thành công như Phương Khiêm, tâm tư hoàn toàn để vào sự nghiệp, thì có bao nhiêu tinh lực phân phát cho những người bên
cạnh? Chính anh cũng nói, anh không có sức lực ứng phó với bạn gái nhu
nhược. Người như anh, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, mà không thể chạm đến được.
Người đàn ông hoàn mỹ như anh, dù đã được định trước là độc dược của
phụ nữ, nhưng có mấy người có thể ngăn cản mình đến gần anh? Ngay cả
những người không đòi hỏi gì, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng đã đánh
mất cả hồn vía. Sợ rằng bây giờ anh chỉ cần hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, cô cũng sẽ vứt bỏ lý trí, như con thiêu thân không sợ chết
lao vào lửa.
Tự đáy lòng, Giản Tình luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Hành vi thầm mến đại boss chẳng khác gì mơ mộng hão huyền. Cô chỉ biết lạc lối trong chính sự luyến ái của bản thân, dù cố gắng kìm nén bao nhiêu thì trái
tim đang đập rộn ràng bên trong cũng đã sớm không theo sự khống chế của
cô. Bên cạnh chỉ cần một chút biến động nhỏ, chỉ cần một chút tin đồn về anh, cô đều im lặng nghe ngóng thật cẩn thận. Cho dù các cô đang bàn
luận boss mặc quần áo nhãn hiệu gì? Boss thích ăn gì? Boss thích đi du
lịch ở đâu?… Những tin đồn vặt vãnh như vậy, nhưng cô đều nghe một cách
say sưa, chăm chú.
Vì thế, kết luận chỉ có một, cô điên rồi……
Một tháng sau, nữ nhân viên công ty yên lặng trở lại, vì đại boss