
nh Thai! Cô sợ quá nên ngớ ngẩn luôn rồi sao? Hắn với tên kia ~~~ tên kia ~~~ là giống nhau.”
Quỳnh Thai lắc đầu, “Trần tiểu thư, tin tưởng mắt nhìn người của ta.”
Bảo Nhi nhìn nàng, lại liếc sang hắn, “Có đao không?”
Người nọ vươn tay ra, tên hầu phía sau hai tay dâng lên một thanh đao ngắn tinh xảo.
Bảo Nhi không chút khách khí cầm lấy, nhét vào tay Quỳnh Thai, “Nếu
như ai có ý đồ quấy rối cô, lập tức thiến hắn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn
luôn, biết không?”
Quỳnh Thai sửng sốt, tùy tùng đứng đằng sau cũng sửng sốt, chỉ có người nọ khẽ cười ra tiếng.
“Biết rồi.” Thanh âm của Quỳnh Thai có chút nghẹn ngào.
“Tuy là nhìn ngươi xem ra chẳng dính dáng tới một góc hai chữ quân
tử, thế nhưng ta thừa nhận ta không có cách nào, cho nên không thể làm
gì khác hơn là tin tưởng ngươi một lần, ta cảnh cáo ngươi, nếu như Quỳnh Thai có chuyện gì, thì dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.” Bảo Nhi rất nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn.
Người nọ gật đầu, khoé miệng vẫn như cũ mang theo ý cười. Bàn tay nhẹ vung lên, tùy tùng liền tiến tới giải huyệt cho Nhạc gia tỷ muội, vừa
được tự do, hai người liền vọt tới bên cạnh Bảo Nhi, “Bảo Nhi, không có
việc gì chứ?”
“Không có việc gì. Về nhà thôi!” Bảo Nhi nói.
“Nàng ta thì sao?” Hai người chỉ chỉ Quỳnh Thai.
“Vị đại thúc này ái mộ Quỳnh Thai, cho nên muốn đón nàng về cúng bái
vài ngày.” Bảo Nhi đẩy họ, “Đi thôi đi thôi, muộn nữa là về bị ăn mắng
đấy.” Phất phất tay với Quỳnh Thai, tự động phớt lờ chủ tớ hai người nọ.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh của ba người càng chạy càng xa, Tề Mặc Trì Đa Nhĩ Tể nở nụ cười, “A Đồ, quay về thôi!”
“Vị công tử này, đao trả lại cho ngài.” Quỳnh Thai hai tay dâng đao cho người nọ.
Tùy tùng nhận lấy gài lại bên mép giày.
“Cám ơn ngài.”
“Ta là vì nha đầu kia, không liên quan tới cô.” Tề Mặc Trì vừa cười vừa đáp.
Mấy cô tiểu nha đầu chạy về tới nhà thì đã mệt đến mức thở không ra
hơi, nhìn bức tường viện, Bảo Nhi thở phì phò: “Trời ạ, nhà các tỷ không có sự gì lại xây tường cao như thế làm chi vậy?”
“Buổi sáng không phải muội đã nhảy qua rồi sao?” Nhạc Kiến Nhu cười nói, hô hấp còn chưa đều đặn kịp.
“Ta mà là thằn lằn thì hay qúa, trèo qua luôn là ngon rồi.” Bảo Nhi nói rằng.
“Ha ha ha, Bảo Nhi, muội thật khôi hài.” Nhạc Kiến Đường vừa cười vừa nói, “Kêu tỷ tỷ một tiếng, ta mang muội qua.”
“Tỷ tỷ!” Bảo Nhi lập tức gọi.
“Ai cha, muội muội ngoan!” Nhạc Kiến Đường túm lấy tay nàng, vận sức
nhảy lên trên tường, có điều lại không dám nhảy xuống dưới, Nhạc Kiến
Nhu vừa nhảy theo sau cũng sửng sốt, sau đó ba người cứ sững sờ như thế ở trên tường.
“Tam đường hội thầm kìa (1)!” Bảo Nhi nhỏ giọng.
Nhìn dưới sân hiện tại thực đang hết sức thu hút: đèn đuốc sáng trưng không nói, đám người tai to mặt lớn Nhạc gia, Trần gia đều tới đông đủ, đang ngồi ra vẻ nhàn nhã thong dong nói chuyện phiếm, còn thêm hai vị
không quen biết.
“Giờ thì tiêu đời.” Nhạc Kiến Đường nhỏ giọng trả lời lại.
“Sớm biết vậy thà rằng không quay về ~~~” Nhạc Kiến Nhu bổ sung.
“Các ngươi ba tên nha đầu chết tiệt kia còn không xuống tới?” Nhạc lão gia trung khí mười phần rống lên một tiếng.
Nhạc gia tỷ muội vừa định nhảy, bị Bảo Nhi kéo lại, sau đó ngồi phịch xuống, “Nhạc bá bá, con nói trước, quân tử động khẩu bất động thủ đó
nha!” Hai chân còn không ngừng đung đưa qua lại.
“Còn dám bàn điều kiện à? Lôi bọn nó xuống cho ta.” Nhạc lão gia ra
lệnh. Kết quả ba cô nha đầu vừa chớp mắt đã phát hiện mình bị xách lên,
bay lên không, sau đó rơi xuống đất.
“Woa ~~ Nhạc ca ca, huynh lợi hại như vậy ư? Động tác mau đến nỗi quả thực là tư thế “sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông”~~~” Bảo Nhi
khoa trương khen ngợi, đầu bị gõ nhẹ một cái.
“Cái gì mà trộm chuông? Nha đầu không học vấn (*).” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa mắng.
(*câu của người ta chỉ tới “không kịp bưng tai” thôi, BN phang thêm “trộm chuông” vào:D)
“Ngay cả nói như vậy cũng chỉ càng tỏ vẻ Nhạc ca ca lợi hại thôi,
người ta đều không kịp bưng tai, huynh cả chuông cũng đã trộm mất rồi.”
Bảo Nhi giải thích. Nghe được trong đám người có tiếng cười trộm.
“Có ai khen người như thế hả, nha đầu?” Nhạc Kiến Thần cười.
“Nha đầu, đừng cố nói hươu nói vượn.” Nhạc lão gia rất uy nghiêm lên
tíếng, thế nhưng giọng nói rõ ràng đã không còn mùi thuốc súng mười phần như vừa nãy.
“A, Nhạc bá bá, người ăn tối chưa ạ?” Bảo Nhi hỏi, “Bọn con còn chưa
được ăn, đói bụng lắm! Không thì, Nhạc bá bá, chúng ta ăn cơm trước, sau đó muốn đánh muốn chửi gì cũng được ạ ~~~ “
“Ngày hôm nay không cho phép ba nha đầu các ngươi ăn cơm.” Nhạc lão
gia ra lệnh. Bảo Nhi nhìn về phía cô cô mình, bà cũng chẳng có biểu tình gì.
“Không được ăn? Húp cháo được chứ?” Bảo Nhi hỏi.
“Người đâu, đem ba tên hỗn đản nha đầu này nhốt lại cho ta, trước
ngày đại hôn của Nhị thiếu gia không được phép thả các nàng ra ngoài.”
Nhạc lão gia phán.
Ba người nhìn nhau, mếu máo.
Thấy ba nha hoàn đi tới bênh cạnh các nàng, Nhạc Kiến Đường cùng Nhạc Kiến Nhu mở to hai mắt nhìn. Sau đó ba người bị mang đi.
Các nàng bị nhốt tại Lan viện của chị e