The Soda Pop
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324295

Bình chọn: 10.00/10/429 lượt.

được bản dịch:(

杏花天影

丙午之冬, 发沔口. 丁未正月二日, 道金陵. 北望惟楚, 风日清淑, 小舟挂席, 容与波上.

绿丝低拂鸳鸯浦. 想桃叶, 当时唤渡. 又将愁眼与春风, 待去; 倚兰桡, 更少驻.

金陵路, 莺吟燕舞. 算潮水, 知人最苦. 满汀芳草不成归, 日暮; 更移舟, 向甚处?

Hạnh hoa thiên ảnh

Bính ngọ chi đông, phát miện khẩu. Đinh vị chính nguyệt nhị nhật, đạo kim lăng. Bắc vọng duy sở, phong nhật thanh thục, tiểu chu quải

tịch, dung dữ ba thượng.

Lục ti đê phất uyên ương phổ. Tưởng đào diệp, đương thì hoán độ.

Hựu tương sầu nhãn dữ xuân phong, đãi khứ; ỷ lan nạo, canh thiểu trú.

Kim lăng lộ, oanh ngâm yến vũ. Toán triều thủy, tri nhân tối khổ. Mãn đinh phương thảo bất thành quy, nhật mộ; canh di chu, hướng thậm

xử?

(3) Trong khúc Quỳnh Thai xướng có khúc cuối: “…nhật mộ, canh di

chu, hướng hà xử…?” Đại ý là sự phân vân, băn khoăn không biết dong

thuyền về nơi nào… thì cái bọn dâm tặc đó lại đòi về phòng của cô í

(muốn đấm thật >”<)

“Tào thiếu gia, thỉnh tự trọng.” Quỳnh thai vẻ mặt lạnh lùng.

“Tự trọng? Quỳnh Thai, ngươi mà cũng nói lời tự trọng với bản thiếu

gia ư? Ngươi cho là ngươi là ai? Ngươi nghĩ là đây là chỗ nào? Khuê

phòng của thiên kim tiểu thư chắc? Ha ha ha ha, Quỳnh Thai, thiếu gia ta cất nhắc ngươi, ngươi đừng nên trở mặt không biết xấu hổ ~~~” nam nhân

nọ nắm tay trái Quỳnh Thai, tay phải nàng lập tức không chút chần chừ

giơ lên ~~~

“Quỳnh Thai, cùng hạng người như thế động thủ không sợ bẩn tay sao?

Bẩn tay thiếu gia ta sẽ đau lòng đó.” Bảo Nhi bỗng nhiên cất tiếng, nhàn nhã uống một ngụm nước.

Bàn tay Quỳnh Thai chậm rãi buông xuống, quay đầu lại nhìn Bảo Nhi,

thản nhiên cười: “Thiếu gia nói chí phải, Quỳnh Thai biết sai rồi.”

“Ngươi cái tên thúi ~~~” nam nhân kia lời thô tục còn chưa phun hết, một miếng bánh ngọt bay vào trong miệng hắn.

“Đừng làm ô uế gian phòng, ảnh hưởng tới hứng thú đại gia bọn ta.”

Người nói chính là Nhạc Kiến Đường, lúc này trong mắt nàng lóe ra tia

sáng hiếu chiến, Bảo Nhi chung quy vẫn nghĩ cái loại ánh mắt này sao mà

quen thuộc.

“Đúng đó! Đại gia đã thưởng ngươi bánh ngọt, còn chưa cút đi ra ngoài?” Nhạc Kiến Nhu chen vào, e sợ chuyện còn chưa đủ loạn.

Vừa lúc nói chuyện, Nhạc Kiến Đường đã đến bên cạnh nam nhân nọ, nhẹ

nhàng trở tay một cái khiến cho hắn phải thu tay về, trừng mắt nhìn Nhạc Kiến Đường, mà Nhạc Kiến Đường lại kéo Quỳnh Thai đến cạnh bàn ngồi

xuống.

“Để gia nhìn xem có bị thương không?” Bảo Nhi kéo tay Quỳnh Thai xem

xét kĩ càng, thốt lên: “Ai nha, đều đỏ ửng lên rồi, có đau không?”

“Ngài đau lòng Quỳnh Thai, Quỳnh Thai không đau.” Quỳnh Thai rất biết phối hợp, quyến rũ nói.

“Còn đứng đó làm gì? Lên cho ta, hung hăng giáo huấn ba tên tiểu tử

thúi chưa dứt sữa này~~~” tên nam nhân họ Tào gào thét ầm ĩ. Mấy tên gia đinh sửng sốt ban nãy cũng lấy lại tinh thần vọt lên, rất tự động, Nhạc gia tỷ muội một trái một phải tránh đi ra ngoài, Bảo Nhi nắm tay Quỳnh

Thai xem náo nhiệt.

Không nghĩ tới, mấy tên gia đinh kia cư nhiên thật sự có tài, mà Nhạc gia tỷ muội mặc dù có chút công phu, thế nhưng cũng chỉ so với gia đinh mạnh hơn một chút thôi, mạnh hơn bao nhiêu cái một chút nhỉ? Chắc cũng

giống như “Thái” so với “Đại” (*) nhiều hơn một chút thôi. Cho nên, vốn

Bảo Nhi rất nhàn nhã xem náo nhiệt, giờ lại từ từ nhíu đôi lông mày ~~~

(* “thái -太” so với “đại -大” chỉ hơn một nét chấm nhỏ, ý so sánh hai chị em võ công chỉ cao hơn bọn gia đinh một tẹo thôi:D )

Tên họ Tào phỏng chừng cũng nhìn ra bản thân sắp chiếm thế thượng

phong, vẻ mặt trưng ra nụ cười dâm đãng tới gần chiếc bàn, nhìn Quỳnh

Thai lại nhìn Bảo Nhi, nói: “Không nhìn ra ngươi da thịt cũng nõn nà,

thế nào, chỉ cần ngươi bồi Tào gi ta uống rượu, Tào gia ta sẽ không tính toán với ngươi, sao?” Bàn tay mê đắm vươn về phía khuôn mặt Bảo Nhi mà

sờ ~~~

~~~ soạt ~~~

Bảo Nhi mặt nhăn mày nhíu, “Lãng phí trà hoa quế của thiếu gia ta.”

Sau đó kéo Quỳnh Thai, lách qua đoàn người đang đánh nhau chạy ra cửa,

vừa hô: “Đường huynh, Nhạc huynh, đánh không lại bỏ chạy nha!”

“Được rồi, ngươi chạy trước đi!” Hai người đồng thanh.

Bảo Nhi lôi kéo Quỳnh Thai vừa chạy đến chỗ rẽ góc xuống tới sân khấu kia, chỉ thấy lầu một đang đứng mấy đám gia đinh chắn kín lối xuống,

“Trời ạ! Dạo thanh lâu thôi mà mang cả nhà tới à!” Bảo Nhi vừa cười vừa

nói.

“Trần tiểu thư, xin lỗi, liên lụy các người.” Quỳnh Thai áy náy.

“Liên lụy thì cũng liên luỵ rồi, tiết kiệm chút nước bọt đi, mã hậu pháo (*) cũng vô ích.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

(*马后炮: một nước cờ trong cờ tướng, nghĩa bóng chỉ hành động không kịp thời, không giúp ích gì được)

“Còn lại giao cho ta đi!” Quỳnh Thai kiên quyết.

“Giao cho cô hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta hẳn là tìm một biện pháp chạy cho lẹ.” Bảo Nhi phản đối.

“Ừm ~~~ có rồi!” Quỳnh Thai buông tay nàng, sau đó chỉnh lại y phục

cười với đám nam nhân dưới lầu: “Hôm nay nếu ai có thể cứu ta thoát khỏi hỗn loạn, Quỳnh Thai ta sẽ bồi người đó một buổi tối.”

Bảo Nhi nhìn Quỳnh Thai, “Cô điên rồi! Nếu phải để tiện nghi bọn

người này, chẳng bằng tiện nghi đó cho ta chiếm.” Sau đó lôi Quỳnh Thai

xoay người bỏ chạy, quay ngược lại lên lầu, đám gia đinh đuổi t