
heo ra từ nhã gian hướng tới cầu thang bên này đã chạy tới, Bảo Nhi liền kéo
Quỳnh Thai chạy sang bên kia, mỗi gian phòng chạy qua hoặc là cửa phòng
đóng chặt, hoặc là chật ních người ra xem náo nhiệt.
“Bên kia là đường cái sao?” Bảo Nhi vừa chạy vừa hỏi.
“Ở bên này.” Quỳnh Thai đáp.
“May mắn may mắn ~~~~” Bảo Nhi cười, mắt thấy phía trước một gian cửa phòng không có muỗi ruồi các kiểu bu vào, liền kéo Quỳnh Thai chạy vô,
“Xin lỗi, mượn cửa sổ dùng một chút.” Ngay cả người bên trong mặt mũi
thế nào còn chưa nhìn rõ, nàng liền chạy thẳng đến cửa sổ, vươn tay đẩy
ra cửa sổ nhìn xuống phía dưới một chút, sau lại nhìn Quỳnh Thai: “Cô
dám nhảy không?”
“Không dám cũng phải nhảy thôi!” Quỳnh Thai thấp giọng nói.
“Ôi, ta nói Quỳnh Thai, sao hoa khôi đầu bảng lại không làm? Cùng một tên tiểu tử như thế bỏ trốn?” Bên cạnh bàn truyền đến giọng nữ đầy yêu
mị.
“Quỳnh Thai, cái vị trí đầu bảng này cô đoạt được như thế nào vậy?
Một kẻ hàng loại ba cũng dám nói chuyện với cô như thế ư?” Bảo Nhi nhìn
về phía “Mặt hàng loại ba” kia.
“Cái tên yêu quái bất nam bất nữ, đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Nữ nhân nọ trợn mắt lên.
“Ta bất nam bất nữ cũng chẳng thèm coi trọng ngươi!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói, chuẩn bị nhảy xuống, đã thấy phía dưới đứng đầy bọn thủ hạ ở
thanh lâu. “Coi bộ chơi không được ~~~~~ trừ phi ta biết bay ~~~~” Bảo
Nhi vẫn cười như cũ.
“Trần thiếu gia, người chạy trước đi! Ta không có việc gì.” Quỳnh Thai nói.
“Làm người phải có nghĩa khí. Không thì chúng ta nhảy xuống đạp chết
bọn họ là được rồi.” Bảo Nhi hai mắt liếc nhìn bên trong, bỗng nhiên con ngươi đảo vòng quanh, bước nhanh đến bên cạnh “Hàng loại ba”, nhanh như chớp từ trên đầu nàng ta nhổ xuống một cây trâm, sau đó lại gần bên
người Quỳnh Thai, “Nếu không thể bảo toàn hai người, Quỳnh Thai, cô chịu ủy khuất một chút thành toàn ta đi!” Sau đó lấy đầu nhọn của cây trâm
dí vào cổ Quỳnh Thai, vừa cười vừa nói.
“Trần thiếu gia, người~~~~” trong giọng nói Quỳnh Thai mang theo lo sợ cùng ý cười.
“Cô là hoa khôi đầu bảng mà, tú bà không dám để cô bị thương đâu, yên tâm.” Bảo Nhi cười, sau đó quay ra ngoài cửa sổ hét lên: “Các ngươi dám động, ta liền đâm nàng, đến lúc đó người đã chết các ngươi biết sẽ xảy
ra chuyện gì không?”
Nhạc gia tỷ muội vội vã vọt vào phòng, lập tức bọn gia đinh cũng chạy tới, nhìn thấy tư thế Bảo Nhi cũng không dám nhúc nhích.
Họ Tào chạy tới, “Khá lắm tên tiểu tử kia, mau thả Quỳnh Thai.”
“Mang theo đám chó của ngươi cút ngay!” Bảo Nhi quát lên, nhìn Nhạc
gia tỷ muội, đôi mắt lại liếc sang mấy người phụ nữ, hai người hiểu ý,
chạy tới kèm hai bên ba nữ nhân, trong chốc lát một trận gào khóc thảm
thiết chói tai vang lên liên tục.
“Câm miệng. Ồn ào quá. Không muốn chết biết làm như thế nào chứ?” Nhạc Kiến Đường lớn tiếng.
“Đường huynh, huynh thật thông minh.” Bảo Nhi khích lệ.
“Quá khen.” Nhạc Kiến Đường trả lời.
Đám kỹ nữ bắt đầu kêu rên.
“Lên cho ta, người chết Tào gia ta chịu trách nhiệm.” Họ Tào kia bỗng nhiên phát lệnh.
“Ha ha, Đường huynh, thực sự là chơi không vui mà ~~~ Quỳnh Thai, nếu như cô nhảy xuống bị tàn phế, ta nuôi cô nửa đời sau, cô không sợ chứ?” Bảo Nhi hỏi.
“Không sợ!” Quỳnh thai vừa cười vừa nói.
“Chúng ta đây cùng nhau nhảy lầu! Còn có các huynh ~~~” Bảo Nhi nhìn
về phía Nhạc gia tỷ muội đang tới gần. Giờ mới phát hiện trung gian ba
nữ nhân nọ có một người nam tử tuổi còn trẻ đang ngồi, nhàn nhã tự đắc
uống rượu, trong tay cầm lấy một hộp đậu phộng. Phía sau hắn cách đó
không xa là một tên tùy tùng.
“Nhảy đi! Nhảy đi! Tào gia ta nhặt xác cho các ngươi ~~~” Tiếng gào
thét của họ Tào kia bỗng nhiên im bặt, động tác cũng ngừng lại.
“Ồn muốn chết!” Nam tử trẻ tuổi đang uống rượu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Bọn gia đinh lập tức dời đi mục tiêu, vây quanh cạnh bàn nam tử, nhìn chằm chằm. Bảo Nhi nhìn Nhạc Kiến Đường nháy mắt một cái, Nhạc Kiến
Đường rất nhanh chen đến bên cạnh nam tử họ Tào lấy cây trâm dí lên cổ
hắn.
“Ê! Các ngươi chậm rãi đánh nhau nha! Bọn ta đi trước.” Nhạc Kiến Đường vừa cười vừa nói, kéo tên họ Tào đi tới cửa.
Đám gia đinh bấy giờ mới kịp phản ứng, nhưng thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Quỳnh Thai, đi thôi! Xem ra tên ngu ngốc này còn có chút giá trị
đây!” Bảo Nhi tiện tay quăng cây trâm xuống đất kéo Quỳnh Thai đi ra
ngoài. Nhạc Kiến Nhu cũng thả mấy cô kia ra, che chở Bảo Nhi.
Xem ra nam nhân họ Tào cũng có chút địa vị, bởi đám lâu la thanh lâu
đều tự động lui về phía sau. Chỉ có tú bà giang chân đứng ở đàng xa, “Vị thiếu gia này, ngươi thả Quỳnh Thai, nàng không thể đi theo ngươi
được.”
“Ta không được dắt nàng đi?” Bảo Nhi hỏi.
“Đem hai vạn lượng bạc ra đây, mụ mụ ta dưỡng nàng nhiều năm như vậy
tốn bao nhiêu là bạc ~~~” tú bà chuẩn bị thao thao bất tuyệt.
“Hai vạn lượng ta không có rồi! Các huynh có không?” Bảo Nhi hỏi Nhạc gia tỷ muội. Hai người cũng lắc đầu.
“Ta có!” Quỳnh thai nhẹ giọng nói, “Ta đi lấy.” Xoay người đi lên lầu.
Bảo Nhi kéo nàng lại. “Nha hoàn của cô gọi là gì?”
“Minh Nhi.” Quỳnh thai đáp.
“Lão thái bà