
n).
Tương truyền có vào đời Đồng Trị (niên hiệu vua Mục Tông, thời Thanh, Trung Quốc, 1862-1874), có một tiệm thuốc là “Nam khánh nhân đường”.
Một bạn giúp việc ở đó vì không hầu hạ ông chủ chu đáo bị ăn mắng, tối
về bạn ra đang buồn phiền dọn dẹp dược liệu liền thấy xác ve có hình thù kì lạ, bèn lấy ra nặn nặn đắp đắp, cuối cùng được hình một con khỉ
không ra khỉ, người không ra người, đưa cho mấy sư huynh ai cũng bảo
giống ông chủ xấu xí kia, thế là bạn rất vui vẻ, và, con mao hầu đầu
tiên ra đời:D
Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ vẫn còn nhếch miệng cười, bị Bảo Nhi hết sức khinh bỉ.
“Bảo Nhi, làm sao lại ăn ít vậy?” Trần phu nhân nhìn Bảo Nhi.
“Con ăn no rồi, cô cô. Mọi người từ từ ăn nhé!” Bảo Nhi buông đũa an tĩnh mà ngồi.
“Bảo Nhi à, có phải khó chịu không?” Trần phu nhân nghiêng người, sờ sờ trán Bảo Nhi, sau đó nhíu mày, “Sao lại như vậy?”
“Không có việc gì cô cô, người ăn cơm đi!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Người đâu, đi thỉnh đại phu.” Trần phu nhân cũng buông chén đũa, dắt tay Bảo Nhi, “Ngoan, về phòng nằm, một hồi nữa đại phu tới xem.”
“Cô cô, con không muốn uống thuốc.” Bảo Nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ.
“Bảo Nhi ngoan, cô cô bảo ông ấy kê thuốc không đắng, ngoan nhé.” Trần phu nhân trấn an nàng.
“Nãi nãi, cô trượng, ca ca, mọi người chậm rãi dùng ạ!” Bảo Nhi trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu lại chào cả nhà.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bảo Nhi, “Cô cô, con cũng không muốn ăn tổ yến.”
“Được được được! Không ăn không ăn!” Thanh âm của Trần phu nhân.
“Bệnh của Bảo Nhi cũng phải hai tháng rồi nhỉ? Sao lại không khá lên chứ?” Trần Mục Vũ mặt nhăn mày nhíu.
“Bọn đại phu này đều là lang băm, ta thấy nên qua Giang Ninh phủ thỉnh đại phu về xem sao!” Trần lão gia đưa ra ý kiến.
“Ta lại nghĩ, nha đầu này mắc phải tâm bệnh.” Trần lão phu nhân phân
tích, “Mấy đại phu đều nói tâm tình quá mức khẩn trương cũng sẽ khiến
triệu chứng sốt nhẹ dây dưa mãi không hết, Bảo Nhi tuy rằng nét mặt
không biểu hiện gì, nhưng mà lòng trống rỗng quên sạch ký ức sợ rằng rất sốt ruột lo lắng. Không có manh mối đã đành, Bảo Nhi ngày ấy rơi xuống
nước lại bị rắn kinh hách hết thảy. Ta xem, phải đợi Bảo Nhi nhớ ra chút ít thì bệnh mới có thể chuyển biến tốt.”
“Sốt nhẹ?” Trần Mục Phong nhìn mọi người, hiểu được đại khái.
“Đúng vậy, hồi tháng bảy có một hôm Bảo Nhi đi nghịch nước, bị rắn
dọa, sau đó sốt nửa tháng, mãi tới cuối tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn. Có điều, chứng sốt nhẹ này thỉnh thoảng vẫn còn phát tác.” Trần Mục Vân
giải thích, “Tuy nói không nghiêm trọng, thế nhưng mỗi lần nhìn Bảo Nhi
bộ dạng lừ đừ ủ rũ quả là khó chịu.”
“Khó trách lại gầy như vậy.” Trần Mục Phong nói.
“Đây là đã mập lên một chút rồi, kì tháng bảy đó ốm tong teo như khỉ con.” Trần Mục Vân lo lắng không thôi.
“Con không ăn nữa, con đi xem tiểu Bảo Nhi một chút.” Trần Mục Vũ đứng dậy.
Ăn cơm xong, Trần lão phu nhân, Trần lão gia, Trần gia huynh đệ đều
tới thăm Bảo Nhi, lúc đó đại phu đã xem bệnh qua, Bảo Nhi đương cuộn
tròn trong ổ chăn, thấy bọn họ tới, còn vô cùng cao hứng chào hỏi. Đợi
đến lúc nha hoàn bưng thuốc tới nụ cười liền biết mất, chỉ là nàng vẫn
rất thống khoái bịt mũi uống thuốc, sau đó lập tức xử không ít mứt hoa
quả.
“Được rồi Bảo Nhi, ngủ đi! Đại phu nói ngày mai sẽ khá hơn.” Trần phu nhân giém chăn lại cẩn thận cho nàng.
“Lừa gạt! Trước đây còn nói bảy ngày là có thể khoẻ lên rồi!” Bảo Nhi lầm bầm.
“Được rồi được rồi, bọn gạt người! Bảo Nhi ngủ đi! Ngoan nào!” Trần phu nhân sờ sờ cái trán của nàng.
“Vâng! Nãi nãi, cô trượng, cô cô, ca ca, ngủ ngon!” Bảo Nhi cười tủm
tỉm chào, sau đó nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng vào bên trong. Trần phu
nhân lại kéo một tấm chăn đắp lên cho nàng.
Phiên ngoại
Ngày đêm người ngựa miệt mài, chính là hi vọng trước lễ Trung thu có
thể về tới nhà. Về đến nơi, người nhà đều thật cao hứng —— bởi vì Trúc
Uẩn cũng không theo ta cùng nhau trở về. Cung bá bá nói năm sau sẽ tự
mình đưa Trúc Uẩn lại đây.
Chỉ có tiểu nha đầu tựa hồ có chút thất vọng, không ngừng nhìn xe ngựa.
Lễ vật ta mua cho người nhà đều là giá trị xa xỉ. Vốn định mua cho
tiểu nha đầu một khối ngọc bội, không biết sao lúc đi qua cầu thấy nhiều món đồ chơi be bé xinh xinh như vậy, trực giác cảm thấy tiểu nha đầu
hẳn là sẽ thích, bởi vậy mua rất nhiều trở về, sợ làm hư, cố ý mua một
hộp gỗ to thực đắt tiền, bên trong nhét bông mềm mang một đống thứ đó
trở về.
Khi tiểu nha đầu mở hộp ra kinh ngạc đến mức miệng tròn vo, vốn tưởng rằng nàng không thích, bởi vì nhị đệ cùng tam đệ biểu tình thực rất
khoa trương, hình như không nghĩ tới ta sẽ mua thứ như vậy cho Bảo Nhi.
Vậy mà tiểu nha đầu cư nhiên lại thật cao hứng, vui vẻ đến mức không
gọi ta “Trần đại thiếu” mà sửa thành “Đại ca”, sau đó hưng trí bừng bừng cầm mấy thứ kia từng món từng món lên ngắm nghía. Kỳ quái là, nàng cư
nhiên biết cả “Mao hầu”, lúc ở cầu nghe nói là đồ chơi mới có ở kinh
thành nên mới mua, thế nhưng tiểu nha đầu lại bày ra bộ dạng “đương
nhiên là biết”. Tiểu nha đầu là người