
Trần Mục Phong trên mặt như cũ không có biểu tình gì.
“Đại ca, huynh mua ở đâu mấy thứ này vậy?” Trần Mục Vũ cười hỏi,
không có biện pháp, thực sự tưởng tượng không ra đại ca cư nhiên lại
chạy đi mua loại đồ chơi con nít này.
“Trên cầu (*).” Trần Mục Phong trả lời ngắn gọn. Hắn cũng không rõ
tại sao khi mình thấy mấy thứ kia lại không thèm để ý tới ánh mắt người
khác mà mua nhiều như vậy, vì thế lại mua thêm một hộp gỗ thật to, so
với đống đồ chơi này còn đắt tiền hơn bỏ vào. Bất quá, tiểu nha đầu tựa
hồ rất vui vẻ.
(*nguyên văn là “天桥” – cầu vượt, mà ngẫm lại không biết ở cổ đại gọi là cầu gì, nên mình để ‘cầu’ thôi:D)
“Cái này là cái gì?” Trần Mục Vân cầm lấy một con mao hầu hỏi. Tựa hồ chưa thấy qua.
“Mao hầu đó, làm từ thuốc Đông y, lấy xác ve, mộc lan, mộc thông,
bạch cập dán lại thành, rất đẹp đúng không?” Bảo Nhi giải thích.
“Làm sao muội biết?” Trần Mục Vân lại cầm lấy bức khác xem.
“Sao lại không biết? Đây là đồ chơi chỉ ở Bắc Kinh mới có a. Ở chỗ
nào cũng không có.” Bảo Nhi vui vẻ nói, cầm lấy tượng đất hình thú lên
ngắm, đến khi bắt được một con nọ, Bảo Nhi ngẩn người, len lén nhìn Trần Mục Phong, sau đó nở nụ cười.
“Bảo Nhi, muội cười cái gì? Con gấu mèo này rất đáng yêu.” Trần Mục Vũ tiến lại gần.
“Thì là rất đáng yêu, nếu như ôm thêm một cây gậy trúc lại càng đẹp
mắt, ha ha ~~~~” nói xong, nhìn xuống tượng màu, miệng lại hé cười, “Con gấu mèo này nhất định là chuẩn bị ăn Tết cho nên mới mặc quần áo màu
sắc rực rỡ như vậy, ha ha ~~~~ “
Trần Mục Vũ cầm lấy con gấu mèo kia, nhíu mày, “Gấu mèo không phải đều là màu trắng đen thôi sao?”
“Tiểu ca, huynh biết tâm nguyện lớn nhất của gấu mèo là cái gì không?” Bảo Nhi nghiêng đầu nhìn Trần Mục Vũ.
“Ăn cây trúc chứ gì!” Trần Mục Vũ trả lời.
“Tiểu ca huynh thật không có lý tưởng, chỉ biết ăn.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
“Vậy muội nói xem là cái gì?” Trần Mục Vũ không phục nhìn tiểu nha đầu.
“Nguyện vọng lớn nhất của gấu mèo chính là, aiz, lúc nào hai vành mắt đen thui mới có thể biến mất đây.” Bảo Nhi vẫn cười cười như cũ, hai
tay nắm lại chỉ trỏ loạn xạ trên đôi mắt của mình.
“Vì sao?” Trần Mục Vũ buồn bực, Trần Mục Vân buồn bực, Trần Mục Phong cùng Trần gia trưởng bối bên cạnh cũng buồn bực.
Bảo Nhi tròng mắt đảo quanh vài lượt, sau đó cúi đầu, nghiêm trang
nói: “Nếu không người ta lại tưởng mỗi ngày mình đều bị lão bà đánh thì
sao! Thật mất mặt.”
~~~~~~~~~
Im bặt.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~ cười điên cuồng.
“Bảo Nhi ~~~ cái con nhóc này ~~~~” Trần lão phu nhân chỉ vào Bảo Nhi, tay kia cầm khăn chậm chậm khóe mắt.
Ngay cả Trần lão gia ngày thường nghiêm trang ít nói cũng cười đến
lệch miệng. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thì càng chẳng cần bàn, hai
người bọn họ luôn luôn không có hình tượng gì đáng kể.
Người không cười chỉ có Trần Mục Phong cùng Bảo Nhi.
Lúc Bảo Nhi đương lén lút liếc Trần Mục Phong, phát hiện Trần Mục
Phong vẫn chẳng có biểu tình gì mà nhìn mình, ngại ngùng thè lưỡi, sau
đó cúi đầu giả vờ cầm lấy quyên nhân xem.
“Dù sao hắn cũng không biết mình gọi hắn là gấu mèo, không quan hệ, hì hì”. Bảo Nhi nghĩ thầm.
“Tiểu nha đầu này chắc rất muốn mình bị nữ nhân đánh đây” ~~~~ gấu mèo, cũng nghĩ thầm.
Chú thích
(1) Ngoài việc là lễ Valentine của Trung Quốc, lễ Thất tịch còn được
gọi là “Khất xảo tiết”: tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ
bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá, thêu thùa, canh cửi.
(2) Xảo quả: Là một loại bánh ngọt điểm tâm truyền thống của Thượng
Hải làm từ bột mì, người ta thường dùng “thất khúc bát loan” để hình
dung hình dạng của nó (tức là gấp thành nhiều múi, nhiều nếp uốn…). Ở
những huyện nông thôn ngoại thành Thượng Hải có tập tục: con dâu mới
cưới ngày 7-7 âm lịch về nhà mẹ đẻ, khi quay lại sẽ mang 1 ít xảo quả về cho chồng mình.
Khất xảo tiết ăn xảo quả cũng gọi là “xảo bột bột” (bột bột=bánh bột
mì), thường dùng khuôn đúc ra đủ loại hình bánh: quả đào, đài sen, con
cọp, sư tử… Sau khi áp chảo xong dùng sợi chỉ đỏ quấn một cọng cỏ xâu
mười mấy quả lại thành một chuỗi, treo trên tường hoặc đeo lên cổ trẻ
con làm trang sức hoặc đồ ăn vặt. Người ta cho rằng ăn xảo quả như vậy
có thể giúp trẻ con thông minh khéo tay, đó cũng là một loại phong tục.
(3) (4): Xem hình dễ tưởng tượng ^^:
(5) Tượng đất, tượng màu: một loại hình nghệ thuật dân gian Trung
Quốc, dùng đất sét nặn theo khuôn thành hình con vật hoặc hình người,
hoặc màu đất nguyên (nê tố) hoặc tô màu (thải tố).
Quyên nhân: cũng là một loại mỹ thuật tạo hình của Trung Quốc từ thời Bắc Tống, tạo nên những “búp bê vải” hết sức sống động. Ở đây họ sử
dụng đủ loại vải: tơ, trù, sa, lăng, la, quyên…với những kỹ thuật hết
sức khéo léo để tạo thành hình người, nhất là tay và đầu. (chủ yếu là
hình mỹ nữ ^^)
Mao hầu: Hình con khỉ được làm từ các loại thuốc Đông y, giống y như
hình thật. Đầu và tứ chi dùng xác ve, lớp lông dày bên ngoài dùng mộc
lan, nón dùng mộc thông, còn nguyên liệu để kết dính các bộ phận lại là
bạch cập (một loài thuộc họ la