
g cô, rưng rưng lệ hỏi: “Tôi thực sự có thể đi sao?”
Hồng cô nói: “Khế ước bán thân đã nằm trong tay người, ngươi đương nhiên có thể đi.”
Phương Như quỳ xuống dập đầu với tôi, tội vội đỡ cô ta dậy: “Phương Như, tương lai nếu có chuyện gì cần, cứ đến tìm ta, chúng ta dù gì cũng từng là tỷ muội.”
Phương Như ra sức gật đầu, nắm chặt khế ước bán thân trong tay, chạy từng bước nhỏ ra khỏi phòng.
Hồng cô than thở: “Từ lúc vào phường hát này, ta chưa từng thấy ả chạy nhanh như thế.” Tôi cũng khẽ thở dài.
Hồng cô hỏi: “Muội khẳng định Phương Như sẽ quay lại sao?”
Tôi lắc đầu nói: “Trên đời có chuyện gì hoàn toàn nắm chắc được đâu? Chỉ
cần chắc được một nửa đã đáng để chúng ta thử sức rồi, huống hồ chuyện
này còn bảy tám phần cơ hội thành công.”
Hồng cô cười nói: “Nợ ta sẽ không quên đâu, tiền chuộc Phương Như, tiền mấy tháng vừa rồi mời
thầy dạy, tiền ăn tiền mặc, sẽ phải lật lại hết một lượt.”
Tôi
đau đầu kêu lên: “Ta còn chưa kiếm được đồng nào, mà đã nợ đè lưng rồi,
ôi! Hỡi ôi! Tiền ơi là tiền, nghĩ đến ngươi mà ta đau lòng.”
Hồng cô cười trên nỗi đau khổ của tôi: “Muội đau lòng hay không, ta không
biết. Nhưng đợi lát nữa, chắc chắn muội sẽ đau một chỗ.”
Thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào vành tai mình, tôi vội vã giơ tay chụp lấy tai, lùi lại mấy bước, nhìn ba ta với vẻ cảnh giác. Hồng cô nhún vai:
“Cái này không thể trách ta, lẽ ra muội đã trốn được, kết quả tự mình
khăng khăng đòi quay lại, đã ăn bát cơm nghề này, mà muội sau này còn là bộ mặt của phường hát, dĩ nhiên không trốn được.”
Gió hiu hiu
hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi chẳng trở về. Nhớ năm xưa
Đại Vũ trị thủy đi qua cửa nhà ba lần mà không vào, tôi chẳng qua chỉ hy sinh vành tai của mình một chút mà thôi.
Lúc quay lại Trúc Quán, tôi vùi đầu rón ra rón rén lẻn vào trong phòng mình, thắp đèn cẩn thận
soi lại gương. Xấu quá! Chẳng trách Thạch bá vừa thấy tôi, đôi mắt liền
híp lại chỉ còn một đường chỉ.
Tôi khẽ chạm vào vành tai, trong
lòng thầm than một tiếng, cha một lòng một dạ không muốn tôi làm một
bông hoa, vậy mà bây giờ tôi lại đang làm việc kinh doanh hoa. Nhưng mà, nếu những gì tôi làm có thể giải tỏa bớt phần nào nỗi ưu tư trên trán
Cửu gia, thì cũng đáng. Nếu năm đó tôi có thể suy nghĩ như bây giờ, nếu
tôi có thể giúp cha nghĩ mưu định kế, thì mọi chuyện… Tôi bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với chính mình trong gương: “Người đã mất không
thể đuổi theo, ngươi đã hối hận thương tâm hơn một ngàn ngày đêm rồi,
nên quên đi và nhìn về phía trước. Cha không phải từng nói sao, lỗi lầm
quá khứ là để sau này không tái phạm. Ngươi đã lớn rồi, có thể giúp
người mình quan tâm phân ưu giải sầu rồi đấy.”
Nghe thấy Tiểu
Phong bưng đồ ăn đến, thường ngày tôi cứ ngửi thấy mùi đồ ăn liền lao ra trước, vậy mà bây giờ cứ ngồi ì ra trên giường.
“Ngọc tỷ, tỷ ăn cơm hay không? Cửu gia đang đợi đấy!” Tiểu Phong thấy giọng gọi bên ngoài.
Tôi nhíu mày: “Ngươi giúp ta mang đại một ít đồ ăn vào đâu, ta thấy không thoải mái cho lắm, muốn ngồi trong phòng ăn một mình.”
Tiểu Phong hỏi: “Tỷ bị ốm à? Để Cửu gia khám cho đi! Bệnh của gia gia đệ cũng nhờ Cửu gia chữa khỏi đấy.”
Tôi vội nói: “Không sao, không sao, không phải bệnh nặng, nghỉ ngơi một lát là được.” Trong lòng thoáng ngạc nhiên, Cửu gia lại hiểu cả y thuật.
Tiểu Phong lẩm bẩm: “Con gái các người thật lắm bệnh tật, lát nữa đệ sẽ mang đồ ăn vào.”
Tôi nghĩ thầm, đợi vành tai của ta khỏi rồi sẽ tính sổ với ngươi, hôm nay cứ tạm gác món nợ này lại đây
Dùng xong bữa tối, tôi đang suy tính xem rốt cuộc nên kinh doanh phường hát
thế nào, thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng vào. Tôi vẫn mãi nghĩ
ngợi, thuận miệng nói: “Mời vào.”
Nói xong lập tức cảm thấy không ổn, vội tìm xung quanh xem có gì có thể bọc đầu lại, nhưng nhất thời
không tìm được thứ gì, Cửu gia đã đẩy xe lăn đi vào. Tôi luống cuống đưa hai tay che tai lại, ai dè động tác quá gấp, bất cẩn động vào sợi chỉ,
đau đến nghẹt thở.
“Khó chịu ở đâu? Mặc ít áo quá nên bị lạnh à?” Cửu gia nhìn tôi hỏi. Tôi lắc lắc đầu, Cửu gia nhìn tôi chằm chằm một
lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: “Hồng cô xỏ lỗ tai cho cô à?” Tôi cắn môi
gật gật đầu.
Cửu gia cười nói: “Bỏ tay xuống đi. Hồng cô không
nói với cô, nhanh phải mười ngày, lâu phải mười hai ngày, không được
phép đụng tay vào à? Coi chừng bị viêm tấy lên là rắc rối đấy.”
Tôi nhớ Hồng cô nói nếu bị viêm tấy sẽ phải thay sợi chỉ khác, đợi vành tai lành hẳn rồi làm lại lần nữa. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm chuyện
xinh hay không xinh nữa, tôi vội buông tay xuống.
Cửu gia thấy
tôi mặt mày ủ rũ, lắc đầu cười, xoay xe lăn ra ngoài. Không lâu sau, hắn quay vào, trên đùi có đặt một chiếc lọ nhỏ: “Đây là rượu được chưng cất nhiều lần, lại được cất giữ lâu năm nên rất mạnh, phòng vết thương bị
viêm rất hiệu quả.”
Cửu gia vừa nói, vừa lấy một miếng vải trắng
nhúng vào rượu rồi ra hiệu cho tôi nghiêng đầu. Tôi ngoan ngoãn quỳ lên
giường, thẳng lưng ra, nghiêng về phía Cửu gia. Ngón tay lạnh lẽo của
Cửu gia nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi, như có như kh