
post lên
trang web, sau đó không chừng nửa ngày, tất cả chuông báo thức rời
giường của các cô gái sẽ là câu nói này đấy. . . ."
Anh từ chối
cho ý kiến, lúc này đợi cô buộc dây tạp đề sau lưng xong, đi vòng qua
trước người anh, anh khẽ đưa mặt mình đến trước cô.
Phong Hạ cong cong môi, cười híp mắt nhẹ nhàng hôn lên má anh.
. . .
Để lại tiểu thiên vương làng giải trí tự mình xuống bếp, Phong Hạ đóng cửa lại đi ra, đã nhìn thấy Lâu Dịch trên ghế sofa cười như không mà nhìn
mình.
"Làm gì?" Cô ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Cười đến buồn nôn như vậy. . . . . ."
"Chậc chậc." Lâu Dịch cảm thán, "Anh lại nghĩ tới nếu là bây giờ chụp tấm
hình hai người ở chung với nhau post lên trên web, không biết có bao
nhiêu người hâm mộ muốn mua cái đầu của em nha………”
"Cắt." Cô lấy chân đá nhẹ anh ta, “Dù có chết em cũng sẽ nói cho Trần Vi Vi biết…….. anh yêu thầm cô ấy từ lâu rồi……..”
Trần Vi Vi cũng là người mới trong công ty bọn họ, là một ca sĩ có diện mạo rất đáng yêu.
Lâu Dịch ngẩn ra, lập tức kiêu ngạo rồi, đem cái điều khiển tivi ném cho cô, “Quân tử động thủ không động khẩu!”
Hai người cấp bậc tương tự không ai chịu yếu thế cùng chém giết trong game, Tư Không Cảnh từ phòng bếp đi ra vừa vặn nhìn thấy Lâu Dịch bị giết
chết đang tức giận đưa tay muốn bóp mặt Phong hạ.
"Hạ Hạ." Anh đứng ở cửa phòng bếp nhàn nhạt kêu một tiếng.
"Hả?" Phong Hạ quay đầu lại nhìn anh, vội vàng từ trên ghế sofa đi tới anh, "Làm xong rồi?"
"Không phải." Tư Không Cảnh cởi tạp dề xuống, nhét trong tay cô, "Mới vừa làm xong một món ăn, Sharon liền gọi điện thoại tới."
Cô nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Không phải là cô ấy nói nếu trước
buổi tối anh không trở lại studio, liền đem anh treo ngược lên đánh một
trận đi?”
Anh lắc đầu một cái, trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng, "Trong vòng ba tháng không cho phép anh trở về thành phố S."
Phong Hạ ngẩn ra, thở dài một cái, lập tức cầm điện thoại giúp anh kêu taxi.
Xe đến cửa sau, cô đứng ở bên trong cửa cẩn thận từng li từng tí giúp anh sửa sang xong cổ áo, vẻ mặt có hơi không muốn.
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô, “Mỗi tối sẽ gọi điện thoại cho em.”
"Ừm." Thật ra từ lâu cô đã quen, thật biết điều gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay của anh, “Trở về sớm chút.”
"Được." Anh nhìn cô lần cuối, mở cửa đi ra ngoài.
Người vừa đi, cả người cô tự nhiên cảm thấy trống trải, đi đến phòng bếp bưng món ăn anh vừa làm lên, trên mặt cũng không thấy nụ cười.
"Ai." Trên bàn ăn, Lâu Dịch nhai cơm, nâng má cầm đũa nhẹ nhàng gõ đầu của cô, "Hồn đều đi theo anh ta đi nha."
Phong Hạ vuốt vuốt cái trán, bới hai chén cơm, cũng không lên tiếng.
"Cũng chỉ nữa năm thôi.” Anh ta nghĩ nghĩ, an ủi cô, “Anh nhớ thời điểm em
vừa mới đi lại cùng anh ấy, chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, đều là chuyện như cơm bữa, có gì mà khổ sở.”
"Em hiểu rồi." Cô trầm mặc một hồi, rốt cuộc mở miệng, "Em không sao ."
Cô không phải không chịu nổi.
Chỉ là thật, quá tham lam anh ở bên cạnh cô dù chỉ là một phút.
“Kể cho anh nghe chuyện vì sao anh ta chọn em thì tốt hơn nha,” Lâu Dịch
quan tâm gắp thức ăn cho cô, “Nếu không phải lần trước anh liều mạng lấy được điện thoại của em, nói không chừng đến khi đứa bé của hai người
biết đánh nhau rồi, anh còn không biết ba của nó là ai”.
Phong Hạ bị anh ta chọc cười rồi, liếc anh ta một cái, "Vớ vẩn."
"Cho nên nói ——" cô múc một chén canh cho anh ta, mở trừng hai mắt, "Đại lão gia, ăn cơm của ngươi đi, đừng quản chuyện người khác nữa"
Lâu Dịch bị cô chọc cho tức giận, dứt khoát cái gì cũng không nói, ăm cơm no liền tóe khói chạy đi về.
Sau khi Lâu Dịch đi, cô dọn dẹp chén đũa rồi đi tắm, xong đi gọt một quả
táo, ôm laptop leo lên giường, xem tin tức điện ảnh một hồi, lười biếng
mở Microblogging lên.
Bởi vì cô khá thành công trong vai diễn phụ gần đây, hiện tại người hâm mộ đã lên đến trăm vạn, post 1 blog lên
Microblogging, cũng sẽ có đến cả trăm bình luận.
Khen chê tự nhiên đều có, nhưng vẩn là khen ngợi nhiều hơn, đặc biệt là những cô gái trẻ, hình như cũng đặc biệt thích cô.
Để tránh bị nghi ngờ, cô và Tư Không Cảnh cũng không để chế độ theo dõi nhau.
Tin tức về anh cơ hồ áp đảo tất cả, cô tùy tiện bấm vào trang chính của anh.
30 triệu người hâm mộ dường như làm cô cảm thấy nghẹt thở.
Nhìn vào mới phát hiện một giờ trước đây anh còn post một blog lên trên Microblogging.
Không có chữ viết lắm lời, chỉ có ký hiệu mặt mèo nhỏ, phía dưới có kèm theo một tấm hình.
Là một con mèo còn rất nhỏ, lỗ tai cụp xuống, đang nằm trên bàn.
Cô vừa nhìn thấy hình ảnh, nhất thời khóe miệng liền giương lên.
Trước đây anh đã từng nói qua với cô, nếu như so sánh cô với con vật nào, thì nhất định phải là con mèo.
Vừa biết làm nũng, vừa yếu đuối, nhưng cũng rất bướng bĩnh.
Tò mò lại thấp thỏm mở ra, hơn hai mươi ngàn bình luận, quả nhiên một lượng lớn bình luận kèm theo vố số dấu chấm than.
"Tư Không đại nhân lại đáng yêu như vậy! Trời ơi! Ta sắp chết rồi! !" "Mọi
người không cảm thấy Cảnh nhất định là có bạn gái sao! Mọi người chẳng
lẽ không cảm thấy được