
nh liền đẩy cánh cửa, lách mình đi vào.
Tư Không Cảnh một mực trên ghế sofa nhìn, lúc này đứng dậy, mặt không thay đổi đi tới.
Người này không phải người đại diện Giản Vũ Doanh của Phong Hạ.
Mang theo mũ lưỡi trai, mặc T-shirt cùng quần ngắn , nghiễm nhiên là một người đàn ông.
". . . . . . Lâu Dịch?" Phong Hạ cũng không ngờ người tới không phải là
người mình đoán, mới vừa rồi còn sợ hết hồn tưởng là bọn chó săn cùng
người hâm mộ tìm tới, đợi đến khi đối phương lấy nón xuống, mới thở dài
một hơi.
"Ha ha ha, anh vừa mới luyện xong vũ đạo liền tới đây
tìm em!” Lâu Dịch mặt mày anh tuấn còn mang theo mồ hôi. “Nóng chết đi
được, mau lấy cho anh ly nước đi.”
Phong Hạ vẫn chưa trả lời, liền đã bị người từ phía sau đi đến ôm lấy eo.
Tư Không Cảnh chạy tới phía sau cô, nghiêm mặt nhìn Lâu Dịch.
"Hả?" Lâu Dịch mới phát hiện trong nhà còn có người khác, định thần nhìn lại, lập tức huýt sáo, "Ơ a, rốt cuộc nhìn thấy chân nhân!"
Dáng vẽ
của anh ta giống như không chút nào kinh ngạc, tầm mắt nhìn qua Tư Không Cảnh rồi đến Phong Hạ, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười xấu xa. “Xem ra
hôm nay tôi tới không phải lúc nha, hai vị chắc là vừa mới từ trong
mộng bị tôi lôi ra ngoài phải không?”
"Hôm nay?" Tư Không Cảnh đột nhiên cắt đứt lời của anh ta, nhưng cũng không có nhìn anh ta, chỉ là cúi đầu hỏi Phong Hạ.
"Ừ." Cô giải thích cho anh, "Lâu Dịch là nghệ sỹ cùng công ty của em, thời
gian gia nhập làng giải trí cũng không sớm hơn em, cho nên chơi với nhau rất thân, hai ngày nay anh ấy không có chương trình gì, cho nên luyện
tập xong sẽ đến tìm em, chỉ là cùng nhau chơi Wii một hồi.”
"Không cần nhiều giải thích á..., tôi chỉ là một người mới thôi, sao có thể so với Uranus đây?" Lâu Dịch vỗ tay phát ra tiếng, cười hì hì.
Tư Không Cảnh gật gật, không nói thêm gì, chỉ là vẻ mặt lại khôi phục lạnh lùng như trước đây.
Anh quả thật không biết Lâu Dịch, cũng quả thật không cần phải biết.
Nhưng là,cô chưa từng nhắc người này với anh, hơn nữa người này, rõ ràng đã
sớm biết mối quan hệ của anh với cô, chứng tỏ họ có quan hệ rất thân
thiết.
Biết bọn họ ở cùng nhau, trừ người đại diện của hai người, hiện tại lại có thêm người thứ ba.
Phong Hạ cảm thấy không khí không được tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn vẽ mặt
lạnh tanh của Tư Không Cảnh bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo anh,
“Em đi làm cơm tối, hôm nay anh sẽ ở lại phải không?”
Âm thanh của cô mang theo chút nũng nịu, hai mắt chớp chớp chờ đợi, làm cho anh không cách cũng không muốn cự tuyệt.
"Ừ." Anh trầm mặc chốc lát, đáp một tiếng, không tiếp tục nhìn Lâu Dịch, xoay người trở về sofa.
Không khí trong phòng khách không khỏi có chút kỳ quái.
Lâu Dịch không coi ai ra gì, trên miệng ngậm cây kem vừa lấy trong tủ lạnh
ra, đôi tay thoăn thoắt chơi game cực kỳ vui sướng, Tư Không Cảnh ngồi
dựa vào sofa cạnh phòng bếp, không có biểu cảm gì nhìn tivi, chân mày
cũng vô thức nhíu lại.
Phong Hạ trong phòng bếp đang xắt khoai
tây thành sợi, làm xong nguyên liệu cơ bản định chuẩn bị nồi nước, cô
xoa xoa tay muốn gọi Tư Không Cảnh vào, liền quay đầu về hướng cửa bếp
hô một tiếng, “Đến đây giúp em một tay.”
"Tới ngay." Ngoài cửa Lâu Dịch nghe âm thanh của cô, theo bản năng liền tạm ngừng chơi game, đứng dậy chuẩn bị đi đến nhà bếp.
Bởi vì mỗi tối, anh ta thường đến đây ăn chực, nên những điều này căn bản cũng thành thói quen.
Ai ngờ anh ta vừa mới đứng dậy, Tu Không Cảnh đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng lên.
Lâu Dịch sững sờ, động tác dừng lại một chút, tầm mắt vừa vặn chạm ánh mắt của Tư Không Cảnh.
Tư Không Cảnh nét mặt mặc dù không có biến đổi, thế nhưng trong lòng lại không như vậy.
Lâu Dịch phục hồi tinh thần lại nhún vai một cái, ngồi xổm người xuống cầm
hộp điều khiển ti vi tiếp tục như không có việc gì chơi game.
Tư
Không Cảnh mở cửa phòng bếp đi vào, khép cửa lại, nhìn thấy Phong Hạ đưa lưng về phía anh, mang một chiếc tạp đề hình gấu, vừa ngâm nga một ca
khúc vừa với tay lấy thứ gì đó trong tủ.
"Đừng với nữa, anh vào rồi.” Anh đi tới phía sau cô, nhàn nhã đưa tay lấy đồ dùm cô.
"Hừ." Cô liếc mắt nhìn anh thân cao 1m82, nhận lấy hủ gia vị rồi quay đầu đi chỗ khác. “Chỉ biết khi dễ em có 1m62.”
Cô phồng hai má bộ dáng giống như một con mèo nhỏ, vô cùng dễ thương, anh
nhàn nhạt cười, khẽ cúi đầu bên tai cô nói. “Không biết 20 phân là
khoảng cách tốt nhất sao?”
Anh lại dừng một chút, "Đứa bé sinh ra sẽ giống anh, yên tâm đi.”
Phong Hạ cong cong môi, nén cười đem cái xẻng nhét vào tay anh, “Ừ đúng rồi,
muốn làm cha của con em……..nhất định phải biết quản lý cuộc sống gia
đình, nói cách khác phải lên được phòng khách, xuống được nhà bếp nha.”
Tư Không Cảnh nhận lấy cái xẻng, đợi cô cởi tạp dề xuống, nghiêng người
giúp anh mặc vào, anh nhìn cô chầm chậm nói, “còn phải lên được trên
giường nữa.”
Dáng vẽ và gương mặt tuấn tú, hợp với vẽ mặt luôn
luôn hờ hững kia, nhưng miệng thì lại nói những câu lưu manh như vậy,
quả thực là …. Quá không bình thường rồi.
Cô cười hì hì một
tiếng, lắc lắc đầu, “Đem những lời nói của anh thu âm lại,