XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324994

Bình chọn: 10.00/10/499 lượt.

c suy nghĩ thoáng qua, khiến mặt cô càng thêm ửng đỏ.

Khó trách thời điểm hai người lăn qua lăn lại trên giường, mặc dù anh cũng là lần đầu nhưng kĩ thuật không hề tệ

Cho nên những lần mây mưa đầy kinh nghiệm như vậy đều do trước đây anh đã ‘học tập’

"Em nhất định sẽ đi nói cho Lâu Dịch" Cô che mặt "Anh tuyệt đối không phải là người bị cấm dục!"

Nhìn qua nghiêm chỉnh lạnh lùng, trên thực tế lại . . . . . .

Tư Không Cảnh nghe được bật cười, hiếm khi anh có thể cười vui vẻ thoải

mái đến vậy "Lên phải thuyền giặc, muốn đi, cũng không kịp rồi!"

"Chỉ là. . . . . ." Anh dừng một chút, "Tại sao đột nhiên lại hỏi anh chuyện này?"

Phong Hạ ngẩn ra, nhớ tới mình vừa mới nhìn thấy một màn dây dưa của Trần

Dĩnh và Mục Hi kia, thực sự quá kinh người, trực giác bảo không cần nói

cho anh thì tốt hơn

Nếu anh biết cô vừa mới thấy cái cảnh đó, khẳng định cũng sẽ không vui

"Không có gì." Cô lắc đầu một cái, "Chỉ là vừa mới vừa lên lâu thời điểm ý

tưởng đột phát, ngươi biết của ta đấy, Thiên Mã Hành Không đặc biệt lợi hại. . . . . ."Chỉ là thời điểm lúc lên đầu, đột nhiên suy nghĩ tới,

anh biết người ta mà ‘thiên mã hành không’ (ngựa thần lướt gió tung mây

ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) rất lợi

hại ……..”

Sau khi nghe xong anh cũng không nói gì "Vậy, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai sẽ phải dậy sớm"

"Được" Cô ngoan ngoãn gật đầu một cái, quyết định đem những gì mới thấy ném ra sau ót

"Đúng rồi" Trước khi cúp điện thoại, chợt anh nói “Ba mẹ anh, xế chiều hôm

nay mới từ thành phố N đến thành phố S mở một cuộc nghiên cứu và thảo

luận, sẽ ở thành phố S hai tối, sáng ngày mốt đi”

Hô hấp của cô như chậm lại

"Tối mai quay phim xong, anh chở em từ studio về căn hộ của anh trong thành

phố S ăn cơm tối, ba anh tự mình xuống bếp” Giọng nói của anh dịu dàng

mà bình thản “Cho nên, rất hân hạnh mời em đến thưởng thức, được không?”

Gặp ba mẹ anh

Phong Hạ nghe anh nói xong mà trong lòng lập tức bất ổn, nghĩ đến ba mẹ anh

cũng là những giáo sư học cao, trong đầu cô nghĩ cũng giống như gặp mắt

các trưởng bối rồi

Vậy, cô nên dùng thái độ gì để gặp mặt họ, nên mặc gì, có cần trang điểm không?”

Tư Không Cảnh nghe cô thở gấp, không nhanh không chậm trêu chọc cô “Vị mỹ nữ hệ tiếng Trung này, xin hỏi, cô đã sợ rồi sao?”

"A?" Cô cắn môi, "Tư Không. . . . . . Em thật sự, thật sự sợ bọn họ không thích em"

"Sẽ không!" Anh nói "Hạ Hạ của anh luôn luôn được yêu thích rồi, đúng không nào? Huống chi còn có anh ở đây, nhất định không để họ làm khó em chỉ

nhìn mặt nhau thôi, giống như ăn một bữa cơm, em cứ coi ăn một bữa cơm

bình thường với trưởng bối, không cần áp lực”

Phong Hạ cầm điện thoại di động "ừ" một tiếng, rốt cuộc đồng ý, trong lòng lại lo lắng hơn

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Ngày thứ hai, thời điểm quay phim, trong lòng cô nghĩ tới buổi tối sẽ gặp ba mẹ của Tư Không Cảnh, mà đã có chút mất tập trung

Hơn nữa thời điểm diễn chung với Mục Hi, cô càng thêm tránh không đụng tới

tầm mắt của anh ta, dù chỉ là vô tình xẹt qua cũng làm cô lung túng

Làm sao có thể không xấu hổ chứ? Nhìn anh ta và Trần Dĩnh cô lại nhớ đến

những gì thấy được vào tối qua, cô thật sự hận không thể đem đoạn kí ức

ấy đá bay ra khỏi đầu

"Cắt" đạo diễn Kim lắc đầu một cái, thở dài “Phong Hạ, tôi thấy tình trạng của cô thật giống như mưa vậy, lúc

tốt lúc xấu, diễn lúc nào cũng mất hồn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cô cả kinh, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Mục Hi, lui về sau

một bước chắp tay trước ngực nói xin lỗi với đạo diễn Kim “Xin lỗi đạo

diễn Kim, thật xin lỗi, cảnh kế tiếp tôi nhất định sẽ chú ý”

Sắc mặt đạo diễn Kim nghiêm túc, vẫn lắc đầu, ném kịch bản trong tay xuống ghế, trầm mặt đi sang nơi khác hút thuốc lá

Bị đạo diễn đối xử như thế, dĩ nhiên là chuyện hết sức mất mặt, vành tai

cô đỏ lên, cố gắng để bản thân không nghe thấy những lời giễu cợt, bàn

luận xôn xao kia, cúi đầu đi ra khỏi hoạt cảnh, bước nhanh chân sang khu rừng nhỏ bên cạnh studio mà hóng mát

Đứng trong rừng cây nhỏ một hồi, cô cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình

Cô quay đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt thay đổi, lui về sau hai bước

"Hình như cô rất sợ tôi” Mục Hi mặc đồ diễn, trong tay còn cầm điếu thuốc, rõ ràng bộ dạng rất phong lưu nhưng vẫn cảm thấy sự âm trầm lạnh nhạt

Sau khi đứng vững, cô cũng không giám nhìn anh ta, cũng không giám nói chuyện

Mục Hi nhìn cô, thật bình tĩnh đưa tay dập tắt khói thuốc, bước lại gần cô

Cơ thể anh ta to lớn bao trùm dáng người nhỏ bé của cô, đáy lòng cô có

chút khó chịu, không biết rốt cuộc anh ta muốn gì nên chỉ có thể cố gắng đứng thẳng người, không sợ hãi

"Cô ở đây nói yêu thương" Anh ta nhìn cô từ trên xuống, lạnh nhạt nói "Cùng Tư Không Cảnh."

Câu trần thuật nhưng không hề có sự nghi vấn, hoàn toàn là khẳng định

Cô nghe anh ta nói mà lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu nhìn anh ta, tuy ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn không chịu nói chuyện

Khuôn mặt Mục Hi lạnh lùng, lúc này chợt vươn tay ra, đè hai tay chống thân

cây phía