XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 8.00/10/502 lượt.

giúp Lâu Dịch, bởi vì chính việc bảo vệ bản thân mình còn thấy khó khăn.

So với những nghệ sĩ khác, cô vẫn kém hơn rất nhiều, tiếp nhận ánh mắt

của người khác đều thiếu sự tôn trọng, sùng bái, huống chi, cũng giống

như đối với Mục Hi, người đứng đầu công ty đại diện, cô cũng chỉ có thể

nhẫn nhịn.

“Ba mẹ em, anh trai em đều hỏi em, bọn họ có thể

cho em cuộc sống không lo không nghĩ cả đời, tại sao nhất định phải mạo

hiểm vào nơi nguy hiểm, nơi mà lòng người cũng bị thay đổi, nhất định

phải ở chỗ này chịu uất ức một mình”

Cô nói chậm rãi, từng

câu từng chữ “Em cũng hỏi mình rất nhiều lần, cũng đã từng nghĩ đến sẽ

buông tha, nhưng là, mỗi khi đến cuối cùng em lại nghĩ.”

“Cuộc sống luôn luôn phải thử nghiệm một số chuyện, không đi đường tắt, trải

qua đau khổ, khó khăn để đạt được thành công. Như vật mới cảm thấy mình

được sống. Huống chi bây giờ, em đã không còn đường lui nữa, chỉ nghĩ

tốt hơn là nên đứng ở bên cạnh anh.”

Bóng đêm yên tĩnh, lời nói của cô vang lên bên tai, từng chữ từng chữ như rót vào tim anh.

Tư Không Cảnh nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng. một lát sau giọng nói dịu dàng của anh vang lên “Hạ hạ, ai cũng sẽ bắt đầu từ con số

không, nhưng chỉ cần em tin tưởng, một ngày nào đó, em cũng sẽ trở thành người đứng ở địa vị cao nhất, sẽ không bị bất kì ai, bất kì chuyện gì

thao túng.”

“Sẽ có sao?” Cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.

“Sẽ,” Anh hôn lên mắt cô “Tin tưởng anh, nhất định sẽ có.”

**

Diễn xong phần diễn ngày mai, Phong Hạ kiên trì giục Tư Không Cảnh về khách

sạn trước, mình thì đến khu bán đồ ăn nhanh mua đồ ăn khuya xong mới trở về.

Đêm đã khuya, khách sạn khắp nơi đều an tĩnh. Cô đi lên thang máy trở lại tầng của mình, vừa đi vừa lấy thẻ trong túi áo để mở

cửa phòng. Đi qua một gian phòng, chợt nghe thấy có âm thanh kỳ quái

vang lên.

Theo bản năng, cô nhìn theo hướng vào giữa gian phòng, liền lập tức cứng đờ người.

Gian phòng này, cửa không khóa chặt, hơn nữa vẫn có thể nhìn thấy ở bên

trong, cách cửa vô cùng gần, vừa vặn cô có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh

đang diễn ra.

Một người con gái trần truồng đang nằm trên

gương, không ngừng ngâm lên thành tiếng, mà sau lưng, người đàn ông quần áo chỉnh tề, chỉ là cởi nửa quần, mặt không thay đổi giữ lấy hông của

người con gái, hung hăng tiến vào từ sau.

Dù có khoảng cách, nhưng cô nhìn một cái là có thể nhận ra, gò má nghiêng tinh xảo kia, là Trần Dĩnh.

Mà càng làm cho người ta lạnh người, chính là, gương mặt vô cảm của người đàn ông, là Mục Hi.

Hơi thở dâm mị, âm thanh ngâm vang, cơ hồ khiến cho cô không có ở trong

phòng cũng run rẩy cả người. Cô trợn tròn mắt, lui về phía sau hai bước, bữa ăn khuya trên tay cũng suýt rơi xuống.

Bên trong đang là lúc hoan ái kịch liệt, cả người cô cứng nhắc, không nhúc nhích, tầm mắt Mục Hi chợt quét tới.

Anh ta nhìn thấy cô.

Cái nhìn lạnh băng kia, xông thẳng vào thần kinh, Phong Hạ không chần chờ,

chạy về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, cắm thẻ mở cửa, vội vàng

nghiêng người vào phòng.

Cô đặt đồ ăn trên bàn, trái tim trong ngực đập liên hồi.

Một màn kia thật quá kinh hãi, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ nhìn

thấy loại cảnh tượng ấy, cũng như chưa từng nghĩ người trong cuộc lại là người cô quen biết.

Đầu óc trống rỗng. Chuông điện thoại

đột nhiên vang lên. Cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở mới nhận, âm thanh

của Tư Không Cảnh vanh lên “Về đến phòng rồi?”

“Vâng.” Cô đáp lại một tiếng, cảm giác gò má của mình đỏ bừng.

Hình như anh nghe ra được điều gì “Chạy vội sao? Vẫn còn không thoải mái à?”

“Không có…” Cô lắc đầu một cái, trong lòng đấu tranh gần 30 giây, mới nơm nớp lo sợ nói “Tư Không, em…”

“Hả?”

“Em vừa mới… vừa mới…” Gương mặt cô cũng hồng đến độ nhỏ ra máu, “Thấy được…”

“Nhìn thấy gì?” Anh uống một ngụm nước, âm thanh mê hoặc.

“Tư Không.” Cô dùng sức lắc đầu, đột nhiên không kịp suy nghĩ, trực tiếp thốt lên “Anh đã xem qua phim AV chưa?”

Tư Không Cảnh nghe xong những lời cô nói chợt im bặt, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

Phong Hạ vừa gấp vừa thẹn thùng, đi đi lại lại quanh chỗ ngồi, vừa gấp gáp

muốn nói để giải thích ý của mình, lại nghe thấy âm thanh chậm rãi của

anh truyền đến “Phong Hạ, đây là em đang quyến rũ anh sao?” Trong phòng yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại cũng không thấy có âm thanh nào

Âm thanh của Tư Không Cảnh ở trong bóng đêm mê hoặc như thế, Phong Hạ nghe được mà cả người nóng ran, chợt ho khan vài tiếng, mới liều mạng lắc

đầu “Em mới không có ………….”

"Vậy vừa nãy là ai hỏi anh có xem qua phim AV hay không?” âm thanh của anh chứa đựng nụ cười thản nhiên “Vậy

em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?”

Phong Hạ không ngờ một

câu nói như vậy lại trở thành đề tài cho hai người thảo luận, cầm điện

thoại di động ngồi xuống giường, cô không nhịn được mà đỏ mặt “Đương

nhiên là lời nói thật”

"Có” Sau hai phút trầm mặc anh trả lời đơn giản

Cô sững sờ, thất thần mấy giây “Tư Không Cảnh ….”

"Ừ" Anh trả lời, âm thanh trần trầm đầy bình tĩnh "Muốn nói cái gì?"

"Em . . . . . ." Cô sắp xếp lại lời nói của mình, trong lòng cá