
a đạo diễn Kim.
Đạo diễn Kim ngẩn ra, mới lập tức gật đầu, vỗ tay, trong mắt là sự tán
thưởng “Không chê vào đâu được, hoàn mỹ không một chút thiếu sót.”
Trong nháy mắt, hô hấp của mọi người trong trường quay cũng dừng lại, nghe
đạo diễn Kim nói xong mới phản ứng kịp, đều dùng lực vỗ tay.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy nhưng lại diễn đúng thời gian quy định, không hề có một chút sai lầm.
Trên mặt người phụ trách của Live lập tức trở nên kiêu ngạo như là đã đoán
biết trước được, nói với đạo diễn Kim “Có thiếu gia của chúng tôi tham
gia, năm nay
đã thông qua sự xét duyệt của đạo diễn, cho nên hôm nay thiếu gia sẽ
chính thức tham gia vào đoàn làm phim.”
“Được. Hợp tác vui vẻ.” Đạo diễn Kim hài lòng gật đầu.
Tất cả đã kết thúc, Mục Hi cũng không nhìn bất kỳ ai, thẳng tắp nghênh ngang rời khỏi studio.
Buổi tối, Phong Hạ tắm qua loa, đúng thời gian liền khoác áo khoác sau đó đi ra khỏi khách sạn đến studio.
Từ xa đã nhìn thấy Tư Không Cảnh ở bên trong studio, người hơi cúi xuống
mặt đất đang chuẩn bị cái gì, bên cạnh đặt một chiếc đèn sạc điện tiết
kiệm năng lượng.
Cô lặng lẽ tiến tới phía sau, lập tức nhảy
lên lưng anh, đồng thời lấy tay bưng kín mắt anh lại “Không được nhúc
nhích, cướp sắc đây.”
Cảm nhận được lòng bàn tay mang theo
hơi ấm của cô, động tác trên tay anh cũng dừng lại, khóe môi hiện lên
một nụ cười yếu ớt.
“Ăn cơm trước.”
“À?” Cô ngẩn ra, vội vàng buông tay đi vòng đến trước mặt anh, nhìn anh lấy đồ ăn
nhanh đi đun nóng, vui vẻ hoan hô “Em cứ nghĩ là em phải nhịn đói cơ.
Hiện tại quả thực em có thể ăn hết một cái đầu voi đấy.”
Tư Không cảnh lấy ra một đôi đũa ngẩng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt của anh ở trong bóng đêm, nhờ ánh sáng nhợt nhạt, anh nhìn cô rất
chăm chú, cô bị anh nhìn đến ngây ngốc, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, hôn
lên môi mỏng của anh một cái.
“Ừ, đã thanh toán xong tiền
cơm.” Anh nhẹ giọng cười một tiếng, đem đũa cùng hộp cơm đưa cho cô “Ăn
nhanh không tốt cho dạ dày, ăn từ từ thôi, không có ai giành với em
đâu.””
Cô cười giống như một đứa trẻ, một bên vừa vui vẻ ăn vừa gật đầu.
“Tư Không.” Cô ăn vào một miếng chợt nhớ tới chuyên gì, nghiêm nghị nhìn anh “Tư Không, anh không cần tức giận.”
Anh đang cúi đầu mở hộp cơm của mình, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên.
“Em nói là…Chuyện lúc sáng nay.” Cô suy nghĩ một chút, “Mục Hi, người kia
chính là người muốn thay Lâu Dịch cùng em diễn một chút.”
Ánh mắt anh lóe lên một chốc lát “Có một chút ít.”
Cô nghi ngờ nhìn anh, suy nghĩ hai giây mới ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, có nghĩa là sang nay anh có ghen và tức giận.
Tư Không Cảnh nói xong, không nhanh không chậm nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười.
Phong Hạ nhìn anh, cong cong môi, buông hộp cơm xuống, duỗi tay về phía anh.
Rốt cuộc, anh không kiềm chế được bật cười, đem đồ trong tay để sang một
bên, kéo tay cô tới gần, ôm cô vào trong ngực. “Thế nào? Cảm thấy được
ôm ấp yêu thương mới có hiệu quả?”
“Vâng,” Cô ôm cổ anh, cắn nhẹ lên cằm anh, cười hì hì “Được em ôm ấp yêu thương rồi, anh sẽ không tức giận nữa?”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô “Nếu như em suy nghĩ một chút lấy thân báo đáp, anh sẽ lại càng không tức giận.”
Hai người cười đùa một lúc, cô ngồi trong lòng anh chợt nói “Tư Không, anh
có cảm thấy cái người tên Mục Hi kia là người đặc biêt kiêu ngạo không?
Cảm giác như anh ta là con cưng của trời, vô cùng hung hăng, vênh váo,
buổi sáng ở studio, mọi người ai cũng cúi đầu với anh ta.”
Cô vẫn còn canh cánh ở trong long việc bị anh ta ép buộc phải diễn cùng.
Anh vuốt vuốt sống lưng cô, vẻ mặt bình tĩnh “Anh cũng từng gặp ở công ty mấy lần, anh ta luôn luôn như vậy.”
“Anh không thích anh ta.” Anh lạnh nhạt nói “Có tài năng nhưng lòng dạ lại sâu vô cùng.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.” Cô lắc đầu “Cùng diễn với anh ta, em cảm thấy
áp lực rất lớn, cảm giác vô cùng không thoải mái, không giống với khi
diễn cùng Lâu Dịch…rất dễ dàng…”
Nói đến Lâu Dịch, cô lập tức trầm mặc, yên lặng không nói gì.
Tư Không Cảnh nhìn vẻ mặt cô, một lúc lâu mới nói “Sharon vừa mới nói qua
điện thoại với anh, đã tìm được người, người đó có lẽ sẽ giúp được gì
đó.”
“Thật sao?” Ánh mắt cô sáng lên.
“Thật.” Anh vuốt vuốt tóc cô, trả lời.
Nếp gấp giữa hai long mày cô giãn ra, vẻ mặt mừng rỡ. chui sâu vào lòng anh hơn.
“Chỉ là,” Anh nhẹ giọng nói “Em biết đấy, anh không phải là người của Top,
một quyết định của công ty lại cần qua rất nhiều trung gian cho nên tỉ
lệ thành công không phải là lớn. ý của Sharon là vai nam phụ trong
công tác thì khả năng tương đối lớn.”
“Cám ơn anh, Tư
Không.” Hồi lâu, âm thanh của cô từ trong ngực anh vang lên “Bất luận
kết quả như thế nào, anh đều đã lấy ân tình để giúp em.”
“Sáng nay, lúc ở studio, đột nhiên em có cảm giác,” Cô vừa nói vừa chui từ
trong ngực anh ra, ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc bình tĩnh “Em thực sự
rất nhỏ bé, mà ở trong làng giải trí này, còn thuộc loại nhỏ bé nhất.”
Cô vô lực để có thể