XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324844

Bình chọn: 10.00/10/484 lượt.

ớn lên, ba đều nhìn thấy, chính con

cũng rất rõ ràng.” Phong Trác Luân cầm ly trà lên. “Cho nên ba tin tưởng vào Phong Hạ bây giờ, nhất định còn tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Không cần phải trói buộc mình, cũng không cần lấy hiện tại để làm mình bối rối.

Sáu năm này, nhất định cho con dũng khí, thấy rõ con đường con sắp chọn.

Phong Trác Luân nói từng câu từng chữ, đánh vào trái tim cô, suy nghĩ của cô

dần dần rõ ràng, hít một hơi thật sâu, cô lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

“Hả?” Phong Trác Luân đặt ly trà xuống, kỳ quái nói. “Không đúng, lúc này còn ai tới nữa? Chẳng lẽ là Phó Chính?”

“Con đi mở cửa.” Cô dụi dụi mắt, đứng dậy lại cạnh cửa.

Nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo, vẻ mặt cô biến đổi, đưa tay mở cửa.

Ngoài cửa, là anh trai cô Phong Dịch, còn có… Tư Không Cảnh.

“Hạ Hạ.” Pong Dịch đang đứng ngoài cửa nhẹ nhàng mở miệng.

Đã hơn một tháng Phong Hạ không gặp Tư Không Cảnh, trong lòng đập thình thịch.

Hơn nữa cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh đang rơi trên người mình, lo

lắng lại không biết nên làm thế nào, cô vội vàng lui lại mấy bước cho họ vào, nhỏ giọng gọi “…Anh.”

Thật sự nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, vào lúc này, anh và ba,anh trai… lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

“Vào đi.” Phong Dịch nhìn Tư Không Cảnh.

Tư Không Cảnh gật đầu, lạnh lùng đi vào.

“Ai vậy?” Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Phong Trác Luân.

Phong Hạ đi theo sau lưng hai người, cúi đầu đi vào phòng khách, chỉ nghe

thấy giọng nói của Phong Dịch. “Ba, là con, còn có Tư Không Cảnh.”

Phong Trác Luân dựa vào ghế salon, lúc thấy Tư Không Cảnh, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, chỉ lười biếng nói. “Ngồi đi.”

“Bác trai.” Tư Không Cảnh ngồi xuống ghế salon. “Làm phiền bác.”

“Hạ Hạ, đi rót nước.” Phong Dịch quay đầu nói với Phong Hạ, Ngồi xuống bên cạnh Tư Không Cảnh.

Cô vội vã gật đầu, gần như là chạy trốn vào phòng bếp.

“Hôm nay, cậu muốn làm gì?” Phong Trác Luân gác hai chân lên, cần thận nhìn Tư Không Cảnh.

Anh lạnh lùng nhìn Phong Trác Luân. “Hôm nay, con có chuyện muốn nói cùng bác trai.”

“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói.” Phong Trác Luân

thong thả. “Hạ Hạ cũng đã nói rồi, hai đứa đã chia tay, tôi chỉ nghe qua vị hôn phu tới cửa, chưa bao giờ nghe qua bạn trai cũ tới

cửa.”

Tư Không Cảnh không tức giận, từ tốn nói. “bác

trai, con và hạ Hạ đúng là đã chia tay, hôm nay cô ấy lại nói cho con

trước mặt mọi người một phen, con mới nhất định phải đến đây.”

“Hạ Hạ là đứa trẻ lương thiện, rất dễ mềm lòng, hôm nay con bé giúp cậu,

chỉ có thể nói đó là vì con gái nhất thời xúc động, hành động theo cảm

tính, không liên quan gì tới cậu, lại sẽ không có lần thứ hai.” Ngón tay Phong Trác Luân nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.

“Bác trai.” Ngay sau đó, Tư Không Cảnh nói. “Vậy xin hỏi, bác trai từng có hành động xốc nổi nào như vậy không?”

Dừng một chút, anh khẽ mỉm cười. “Đời người chắc chắn có một lần kích động như vậy, cho nên con khẳng định bác cô.”

Phong Trác Luân hơi nheo mắt.

“Nếu trong cuộc đời không có sự kích động này, căn bản không biết mình yêu

người ấy như thế nào, hơn nữa nguyện ý làm mọi chuyện vì người đó đến

mức nào.”

Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phong Trác Luân, tiếp

tục nói. “Năm năm trước, sau khi chia tay Hạ Hạ, con đi Mĩ, đó là lần

xúc động trong đời con, cho dù con biết rõ năm năm này có thể đổi lấy cả đời sau này, nhưng con vẫn như cũ để cô ấy thừa nhận những điều này.”

“Cho nên, sao tôi có thể yên tâm giao con gái cho người đã làm nó cô độc khổ sở năm năm qua?” Phong Trác Luân không nhường ai.

Phong Hạ bưng nước ra, chỉ nghe thấy giọng nói tỉnh táo của anh. “Nhưng con

cũng không hối hận, bởi vì năm năm trước, con không chắc chắn nói người

giao cô ấy cho con, con cũng không đủ năng lực để bảo vệ tốt cô ấy.”

Cô nghe được, trái tim run lên, dừng chân ở cửa phòng bếp không nhúc nhích.

“Vậy cậu muốn nói, bây giờ cậu có năng lực này?” Giọng Phong Trác Luân khẽ cao lên, còn mang theo chút châm chọc.

Anh lắc đầu. “Năng lực này, hiện tại con vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, một

là vì Hạ Hạ còn không đồng ý với con, hai là con còn có một chút chuyện

cần bác và Hạ Hạ xem một chút.”

“Hôm nay, con chỉ muốn

nói điều này, người khiến Hạ Hạ bì thương, con sẽ khiến người đó nhận

lấy hậu quả nên nhận, hơn nữa, sẽ không có bất kỳ ai có thể hại cô ấy.”

Anh đứng dậy. “Lần sau con lại tới, tất nhiên lúc đó con đã nắm chắc

năng lực này.”

Ánh mắt vững vàng của Phong Trác Luân khóa chặt trên gương mặt anh, không nói gì.

“Vậy con về trước.” Anh gật đầu với Phong Trác Luân và Phong Dịch.

“Tư Không Cảnh.”

Anh vừa xoay người, Phong Trác Luân đã chậm rãi mở miệng. “Những điều cậu

chuẩn bị sau năm năm mà đến, có lẽ khiến Hạ Hạ gặp rất nhiều khó khăn.”

Trong giọng nói của Phong Trác Luân lại không có chút nghiêm túc nào. “Nhưng

hãy nhớ, trên thế giới này, người đàn ông yêu con bé, nguyện ý làm mọi

điều cho nó, không phải chỉ một mình cậu… cho nên, thứ bây giờ trong tay cậu, là cơ hội cậu không hỏi, hơn nữa cơ hội này, chỉ có một lần.”

“Tốt.” Tư Không Cảnh nghe xo