
ng, quay đầu lại, cười cười. “Con đã nhớ rồi.”
Phong Trác Luân không nói thêm gì nữa, cầm ly trà lên nhẹ uống một hớp.
Tư Không cảnh rời khỏi cửa chính nhà họ Phong, đi tới trước thang máy thì lập tức nghe được tiếng mở cửa.
Đợi mấy giây, anh đã nghe thấy tiếng Phong Hạ đi về phía mình.
Cô đi tới trước mặt anh, thở sâu một hơi, chống lại ánh mắt của anh. “Chính em nói giúp anh ở Đài Truyền Hình, phải…”
“Hạ Hạ.” Cô mới mở miệng nói, anh lại cười, lên tiếng cắt đứt.
“Hả?”
“Cảm ơn em.” Khuôn mặt anh dưới ánh đèn trong hành lang vô cùng tuấn mĩ.
Cô nhìn gương mặt anh, ánh mắt lại hiện lên yêu thương chính cô không thể phát hiện.
“Thật ra thì hôm nay, khi anh nhìn thấy tin tức đó, căn bản không muốn lên
tiếng thanh minh, bởi vì anh thật sự không quan tâm tới những thứ đó.”
Anh cúi đầu nhìn cô. “Đối với anh mà nói, chỉ cần đối phương không tổn
thương em, làm gì anh đều không vấn đề gì cả.”
Ánh mắt của cô hơi run.
“Bắt đầu từ ngày mai, bất kể là cuộc sống hay làng giải trí, đều sẽ không
tòn tại người tên là Mộc Hòa.” Anh bình tĩnh nói. “Tất cả của cậu ta,
đều sẽ bị xóa sạch.”
Cô nhìn anh, nhìn anh lạnh lùng thốt ra
những lời này, thân xui quỷ khiến mở miệng. “… Năm năm nay anh ở Mĩ, rốt cuộc đã làm những gì?”
Cô không cách nào tưởng tượng, trong tay
anh có bao nhiêu thế lực tồn tại, có thể làm cho anh không sợ hãi, bình
tĩnh thong dong như thế này.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, nụ cười trên mặt càng đậm.
“Không làm gì… chỉ là chuẩn bị cho chức vụ người đàn ông của gia đinh kiêm vú em mà thôi.”
Phong Hạ ngẩn ra, hồi lâu sau, đỏ mặt nói với anh cậu ‘hẹn gặp lại’, xoay người đi vào nhà.
Ai ngờ lúc này, anh đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy cô từ đằng sau.
“Anh rất vui.” Anh tựa cằm lên đầu cô. “Lúc anh thấy em trên truyền hình nói những điều đó, vui mừng đến phát điên.”
Trong cầu thang yên tĩnh, cô không thể không nghe hết lới nói của anh.
“Anh rất vui vì em vẫn nguyện ý làm những điều này vì anh như cũ, không có
không quan tâm anh, chán ghét anh.” Giọng nói của anh dịu dàng, trầm
thấp. “Anh cũng rất vui, Hạ Hạ của anh,lại trở nên kiên cường như vậy.”
“… Một tháng nay, anh rất nhớ em, mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho em, thậm chí trở về tìm em, nhưng lại sợ em sẽ đẩy anh ra.”
Cô đưa lưng về phía anh, dựa lưng ngực anh, nghe giọng nói của anh, chóp mũi hơi ê ẩm.
Rõ ràng là cô đẩy anh đi, cô lại lật lọng mà nhận lấy sự nhớ nhung của anh.
Sau khi anh trở về, lại không có tin tức của anh trong một tháng, lúc bị Mộc Hòa uy hiếp, lúc nói chuyện cùng ba cô mới biết.
Cô nhớ anh bao nhiêu, hi vọng anh ở bên cạnh mình bao nhiêu.
“Hạ Hạ, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của em.” Anh buông cô ra, đưa tay ấn nút thang máy.
“Anh sẽ dùng khoảng cách thích hợp để ở bên cạnh em, không quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần là lựa chọn của em là được rồi.”
Thang máy đúng lúc mở ra, anh nói xong thì sải bước vào thang máy.
Cô cuối cùng cũng quay đầu, nhìn gương mặt anh từ từ biến mất sau cửa thang máy.
Bước từ từ về nhà, vào phòng khách, vừa lúc nhìn thấy Phong Dịch bưng đồ ăn
từ phòng bếp ra, Phong Trác Luân thì ngồi yên vị bên cạnh bàn ăn, nhìn
cô.
Lúc nãy cô đặt ly xuống đuổi theo Tư Không Cảnh, lúc này lại sợ bị ba mắng, có chút xấu hổ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Hạ Hạ, đi rửa tay, ăn cơm.” Phong Dịch dịu dàng nói.
“Vâng…” Cô cố gắng giảm ớt cảm giác tồn tại trong lòng, bước nhẹ qua Phong Trác Luân đi vào toilet.
“Được lắm, được lắm, đi như một tên trộm, hôm nay ba đã nể mặt cậu ta lắm rồi, biết không?”
Phong Trác Luân ở phía sau lười biếng nói. “Phong Hạ, chẳng lẽ con đã quên?
Lúc đấy con gái chú Phó lấy chồng là lính đặc biệt, trước khi hai người
kết hôn, cậu ta bị anh chồng đánh cho một trận… So sánh một chút, ba và
anh trai con dịu dàng cỡ nào.”
Phong Hạ nghe được thiếu chút nữa đụng đầu vào cửa phòng rửa tay.
… Người giễu cợt Tư Không Cảnh đến chết như vậy thì dịu dàng sao?
Có người ba vô duyên như vậy… thật quá đáng sợ.
Đi vào toilet, âm báo tin nhắn của điện thoại di động vang lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi.
Ba chữ trên màn hình là người vừa rời khỏi đây, hơn nữa tin nhắn cũng chỉ có ba chữ.
“Ngày mai gặp.”
**
Bị Tư Không Cảnh quấy nhiều khiến buổi tối tâm thần cô không yên, hôm sau cô ngủ đên xế chiều, ngồi trên xe trợ lý đến công ty.
Lên tới tầng lầu của Mục Hi, lúc thư ký thấy cô, vẻ mặt hết sức mập mờ và
thần bí. “Summer, tổng giác đốc Mục nói cô vào phòng họp.”
“Được.” Cô gật đầu.
“Cái đó…” Cô vừa xoay người, thư ký đã gọi cô lại, mặt đỏ lên. “Anh ấy còn đẹp trai hơn tổng giám đốc Mục!”
Cô nghe thật sự không hiểu, mới đi mấy bước tới phòng họp, cô đẩy cửa vào, ngây ngẩn cả người.
Phòng họp to như vậy lại chỉ có hai người.
Nghe được tiếng đóng cửa, Mục Hi ngẩng đầu lên, lúc thấy cô sắc mặt anh cũng không thay đổi. “Ngồi xuống đi.”
Mà Tư Không Cảnh ngồi cạnh Mục Hi, lúc này vô cùng lạnh lùng nhìn cô.
Cô nhìn thấy tổ hợp khiến người ta dừng tóc gáy này, cuối cùng cũng hiểu
rõ lời vừa rồi của thư ký, cũng hiểu tin nhắn tối