
hong Trác Luân. “Sao lại đứng ở cửa mà không vào?”
Cô cắn môi, không biết nên nói gì, Phó Úc đưa tay đóng cửa lại, một tay ôm lấy bả vai cô, bước nhanh đưa cô vào nhà.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Dung tư hàm bưng canh ra, lúc này nhìn thấy có một mảng máu tụ lại trên cằm con gái, sắc mặt cũng thay đổi. “Mẹ lập tức thấy
khăn nóng tới!”
Phong Hạ ngẩng đầu lên, nhìn ba mình đang ngồi
bên bàn ăn, bạn của ông là Phó Chính và Kha Đằng, cùng với vợ hai người
là Thiệu Tây Bội và Doãn Bích.
Một phòng toàn là trưởng bối, toàn bộ ánh mắt đều rơi lên mặt cô.
Vẻ mặt hả hê vừa rồi của Phong Trác Luân đã không còn, ông nhanh chóng đặt đũa xuống, mặt không đổi nói. “Hạ Hạ, là ai khiến con thành thế này?”
“Hạ Hạ, cháu có đau không?” Thiệu Tây Bội đứng dậy. “Dì đi hỏi mẹ con một
chút, trong nhà có chuối tiêu không, nó có tác dụng làm tan vết
bầm.”
Doãn Bích lại nâng chiếc cằm hơi nhọn của mình,
giọng nói lạnh lẽo. “Nói tên của người đó cho dì, bất kể là người nào ở
thành phố S này, dì cũng sẽ treo ngược tên đó lên cổng chính thành phố
cho mọi người chiêm ngưỡng.”
Về đến nhà, tất cả mọi
người đều giúp đỡ cô, cô ở trước mặt người nhà và những vị trưởng bối
thân thiết, vĩnh viễn không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng những thứ này, có thêm nữa, cũng không tạo nên sức mạnh cho cô.
Cô rũ mắt xuống, trong lòng hỗn loạn, các loại tâm tình chống chất ở chung một chỗ.
“Hạ Hạ.” Lúc này, bên cạnh Doãn Bích là một giọng nam trẻ tuổi.
Cô nghiêng đầu nhìn, lập tức thấy con trai của Kha Đằng và Doãn Bích đang cầm điện thoại di động đi từ ban công về phía cô.
“Anh Ấn Thích.” Cô nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Kha Ấn Thích không có chút biểu cảm dư thừa nào, chỉ đưa điện thoại di động cho cô.
“Là điện thoại của ai vậy?” Cô nhìn anh ta.
Đôi môi Kha Ấn Thích lúc đóng lúc mở. “Là Tư Không Cảnh.”
Vẻ mặt của các vị
trưởng bối trong phòng khác nhau, ánh mắt của Kha Ấn Thích thản nhiên
nhìn cô, Phong Hạ sửng sốt mấy giây, đưa tay nhận điện thoại.
“Hạ Hạ.”
Giọng nói của Tư Không Cảnh truyền đến. “Chờ một chút, anh chỉ chiếm của em mấy phút thôi.”
Đã hơn một tháng không nghe được giọng nói của anh, giờ phút này, cô cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Hôm nay ở hậu trường, Mộc Hòa đến tìm em, thật sao.”
Câu nói của anh là một câu trần thuật. “Kha Ấn nói cho anh biết, trên cằm em có vết bầm.”
Cô lắng nghe, cảm nhận được giọng nói của anh rất lạnh, gần như không có
chút thăng trầm nào, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn để không tức giận.
“Cúp đi!” Phong Trác Luân ngồi bên cạnh bàn ăn, ông nhướn mày, không bình
tĩnh nhìn cô. “Con bị người khác bắt nạt, còn không phải vì tên khốn
khiếp đó? Bây giờ thì thằng nhóc đó có gì để giải thích? Cúp điện thoại
cho ba!”
Bởi vì nơi Tư Không Cảnh đang đứng rất yên tĩnh, nên những điều Phong Trác Luân nói, anh đều nghe được rất rõ ràng.
“Vì quan hệ giữa anh và Mộc Hòa mà liên lụy đến em, tất cả lỗi là của anh.” Anh suy nghĩ tỉnh táo lại, câu văn rút gọn. “Bất kể bạn bè anh đang ở
Mĩ, Kha Ấn Thích còn có anh, đều có thể xử lý chuyện này thật tốt. Những việc cậu ta làm với em, anh sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngón tay nắm thật chặt chiếc di động.
“Em không phải lo lắng, mấy ngày này anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ em… em ở nhà, không cần lo lắng gì cả.” Anh nói xong, nhỏ giọng tạm biệt.
“Người ấy không tiện, anh cúp trước.”
“Anh…” Cô khẽ cắn môi, có chút không nhịn được.
Phong Trác Luân ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy vẻ mặt của con gái, suýt chút nữa thì vỗ bàn đứng dậy.
Mà Phó Úc bên cạnh cô, cởi vì khoảng cách rất gần, tất cả lời nói của Tư
Không Cảnh đều lọt vào tai anh, không nhìn ra vui buồn trên khuôn mặt
hiền hòa đó.
“Hạ Hạ.”
Bên kia dừng một chút, giọng nói
thấp xuống lại càng thêm dịu dàng. “Có phải em muốn nhìn thấy anh, anh
sẽ không tự nhiên xuất hiện bên cạnh em… cho nên, em không cần phải có
áp lực gì trong lòng.”
Dịu dàng, bao dung… không có bất kỳ âm thanh nào ngăn cách.
Thật ra thì sau đó nhớ lại, ngày đó anh ở căn hộ của cô nói những điều đó với cô, là con dao sắc bén đâm vào người.
Lời nói như vậy, gần như là giẫm lên lòng tự ái của đàn ông.
Tâm tình của cô chưa có mất khống chế như vậy, đến chính cô cũng không nghĩ đến, cô lại có thể nói với anh – một Tư Không Cảnh kiêu ngạo câu nói
đó.
Cô thật sự đẩy anh… càng đẩy càng xa sao?
Tiếng trả lời trong điện thoại bị cắt đứt, cô lấy điện thoại xuống, trả lại cho Kha Ấn Thích.
Lúc này Dung Tư Hàm và Thiệu Tây Bội ra khỏi phòng bếp, Phó Úc lập tức lấy một cái ghế, để cô ngồi xuống.
Dung Tư Hàm dùng khăn ướt dặt lên phần tụ máu trên cằm cô, cô lập tức đau đến nhẹ nhíu mày.
“Phong Hạ, con nhớ kỹ, ba không cần thằng nhóc đó tự ý bảo vệ con gái ba.”
Phong Trác Luân lên tiếng. “Thằng nhóc đó vừa nói gì? Có phải là dựa vào sức mạnh của mình để giải quyết chuyện này không? Những trưởng bối
trong nhà đều có thể giải quyết chuyện này, thằng nhóc đó coi con là
ai?”
“Có vẻ cô ấy vẫn còn yêu bạn trai cũ.” Kha Ấn Thích ngồi xuống bàn ăn, lạnh lùng mở miệng.
Mười hai chữ này khiến cô ngẩn