
cà phê, bạn anh nói anh đã thay đổi rồi.” Anh không đợi cô trả lời, “Nói anh hình như lúc nào cũng không yên lòng.”
"Thật
ra thì cậu ấy không biết, hiện tại ngoại trừ hai thời điểm, phần lớn
thời gian anh đều là nhu vậy.” Anh nghe được hô hấp của cô tăng nhanh,
nhỏ giọng cười, “Một là lúc quay phim, hai là khi ở bên cạnh em.”
Một người rất ít khi nói những lời tâm tình, một khi nói ra, làm cho người ta rung động đến mức nào.
Nếu như anh biết bây giờ cô đang ở khoảng cách gần anh như vậy trò chuyện, anh. . . . .
"Tư Không." Đầu óc cô nóng lên, cũng không để ý tóc còn chưa có lau khô, áo ngủ rộng lùng thùng đều không chỉnh tề, cầm điện thoại di động liền
trực tiếp mở cửa phòng ra hướng phòng của anh đi đến, "Anh bây giờ. . . . . . Mở cửa."
Cô nói xong hai chữ này, người đã đi tới cửa phòng anh.
Bên kia điện thoại lập tức an tĩnh khác thường, cửa nhanh chóng mở ra trước mặt cô, anh cần điện thoại đứng bên trong, trên người vẫn còn mặc trang phục hóa trang chưa thay ra.
Đồ hóa trang tinh tế, màu trắng
được điểm hoa văn vàng, mang theo vài phần thần thánh, mặc lên trên
người anh…….. Chỉ có thể dùng từ vô cùng kinh ngạc để hình dung.
Tim của cô đã đập đến nỗi không khống chế được nữa rồi.
Tư Không Cảnh lúc này đứng ở bên trong cửa nét mặt thẫn thờ nhìn cô hai
giây, đột nhiên đưa tay qua kéo lấy tay cô, cô hồ có chút gấp gáp mà đem cô kéo vào, "Bùm" khép lại cửa.
Trước mắt cô còn chưa kịp thích ứng, liền bị anh áp lên cánh cửa sau lưng, dùng lực hôn xuống.
Cách lần trước anh trở về thành phố S cũng đã gần một tháng, hơi thở trong
miệng nóng bỏng triền miên, vô cùng quen thuộc lại có chút lành lạnh,
làm cho thân thể cô ức chế không được mà phát run lên.
"Em đến
lúc nào? Hả?” Anh một khắc cũng không ngừng hôn cô, bờ môi vừa tách ra
một chút hỏi, ôm cô từ trên mặt đất lên, để hai chân cô vòng qua eo
mình, bàn tay từ dưới áo ngủ cô từ từ tiến vào bên trong.
"Đến
đây buổi trưa……. Buổi chiều ở trong phòng ngủ………..” Cô thở hổn hển trả
lời, cảm thấy một tay anh giữ hông cô thật chặt, tay còn lại đã dò đến
trước ngực.
Cô mới vừa tắm xong, dĩ nhiên là không có mặc áo ngực.
Lòng bàn tay anh to lớn, lập tức bắt trọn phần trắng nõn của cô nhào nặn, so với những lần trước đây đều nóng bỏng hơn, làm cô không nhịn được cổ
họng phát ra tiếng thở gấp.
Gương mặt tuấn mỹ của Tư Không Cảnh
không có điểm nào giống như lạnh lùng ngày thường, ánh mắt của anh chỉ
vững vàng nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô, tròng mắt càng lúc
càng mờ mịt.
Cô mang tới kích thích, làm cho anh mất đi chút lý trí.
"Tư Không. . . . . ." Cô hôn anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, để cho môi
mình càng dán chặt vào môi anh hơn, lầm bầm mê say, “Em….”
Em cũng như vậy rất nhớ anh.
Nhớ vô cùng.
Trước khi quen anh, thật ra thì cô cũng chỉ có yêu đương qua một lần, là một
bạn học nam thời cao trung, nhưng tình cảm đó cũng chỉ là hơn tình bạn,
chưa từng kích thích như bây giờ.
Nhưng bây giờ, cô đang ở cái tuổi đẹp nhất, được một người đàn ông như vậy yêu thương, mà cô cũng rất yêu anh.
Trước đến giờ cô đối với chuyện gì cũng giữ thái độ bình tĩnh điềm đạm, không đi cưỡng cầu, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, cô đối với một người
lại có tình cảm mãnh liệt như vậy.
Cô thật, thật sự rất thích anh.
Anh yên lặng nhìn cô, tay đang để trên ngực cô càng dùng sức thêm mấy phần, nâng mông cô lên sải bước đi tới giường.
Anh ôm cô đến trên giường, mặt áp sát xuống, đem cô vây trong ngực hôn mấy
cái, trước đem áo ngủ của cô cởi ra, lật cả người cô lại, để cho cô nằm
xuống giường, lưng quay lại đối diện với anh.
Anh cau mày bỏ đi đồ hóa trang, nửa thân trên để trần, từ trên cổ cô bắt đầu một đường hôn xuống.
"Hạ Hạ. . . . . ." Anh hôn xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ, từ cổ cô đi
xuống xương sống, hôn đến phần eo của cô, mang theo xúc cảm ướt át.
Đôi tay Phong Hạ níu thật chặt ra giường, gương mặt càng ngày càng đỏ.
"Hạ Hạ. . . . . ." Đúng lúc này anh dừng động tác, gọi tên cô, tầm mắt rơi vào cái mông đang vung cao dưới quần lót.
Anh nhìn một cái, đưa tay kéo quần lót xuống, cúi người.
Cô không nhìn thấy được động tác của anh, cho đến khi cảm thấy môi lưỡi
anh dịu dàng xuất hiện tại nơi tư mật nhất của mình, đầu lập tức nổ
“Bùm” một cái.
"Tư Không. . . . . ." Cô vừa ngượng vừa hoảng sợ,
nức nở tránh né, lại bị anh kiềm lấy hông, mút càng mạnh hơn, làm cô
khuây khỏa đến cả ngón chân cũng cong lại, trong hốc mắt đã mờ mịt hơi
nước.
Anh ngặm lấy cô, đầu lưỡi vuốt ve lên xuống, hé miệng như
muốn nuốt hết của cô, nghe được bên tai tiếng thở dốc nức nở nghẹn ngào
của cô, liền đẩy đầu lưỡi đi vào bên trong.
Cô chui đầu vào trong chăn hét lớn một tiếng, toàn thân run rẩy đến.
Tư Không Cảnh lúc này chống thân thể dậy, áp vào gương mặt đang nghiêng
qua của cô, đem môi mòng cùng chất lỏng dán đến môi lưỡi cô.
Đàn ông đối với tình dục, càng khó khống chế hơn.
Hôn cô một hồi, anh cúi đầu hôn một bên gương mặt nhàn nhạt nước mắt của cô, nhỏ giọng dịu dàng, “Bảo bối.”
Phong Hạ khẽ mở mắt, chỉ thấy trong ánh mắt của an