
"Hạ Hạ!" Bên kia điện thoại Giản Vũ Doanh hưng phấn vô cùng, “Lúc này gọi
cho cậu thật lâu cũng không được, đường dây bận lâu như vậy…. Cậu mau
đoán xem, tớ đem tin tốt gì cho cậu đây!”
"Hả? Cái gì?" Cô còn đang chìm đắm trong viễn tưởng vừa rồi với Tư Không Cảnh, nghe điện thoại cũng mất hồn mất vía.
"Cậu biết không?" Giản Vũ Doanh hít sâu vài cái, "Tớ mới vừa đi họp ở công
ty ra, cậu có biết lần này công ty quyết định nữ chính của《 Hồng Trần 》
là ai không ?"
"Không biết. . . . . ." Cô dùng chút thanh tỉnh còn lại suy đoán vẫn không ra.
"Cậu! cậu!" Giản Vũ Doanh kích động đến âm thanh cũng run lên, "Hơn nữa, cái này cũng không phải mấu chốt nhất đâu nha! !"
Phong Hạ bị hai chữ nữ chính đó làm cho giật mình, nắm điện thoại không nhúc
nhích, chỉ nghe thấy bên kia nói tiếp, “Mấu chốt nhất phải là …. Vai nam chính là người đàn ông của cậu, Tư, Không, Cảnh!”
Kinh Lôi lần thứ hai trong tối nay quăng tới, mặc cho cô có thần kinh thép đi chăng nữa cũng bị doạ đến xỉu.
《 Hồng Trần 》.
Toàn bộ chế tác tốt nhất, đạo diễn tốt nhất, còn có sản xuất, biên kịch …….. trước đây cô nghe nói qua, hai nữ minh tinh vì vai diễn nữ chính này,
cơ hồ đã thành oan gia.
"Phong Hạ." Giản vũ Doanh hình như đổi
một nơi yên tĩnh hơn gọi điện thoại, càng thêm trịnh trọng kêu tên cô,
“Năm nay cậu mới hai mươi tuổi nha, gia nhập làng giải trí cũng chỉ mới
một năm. Mà Top lại coi trọng cậu nhất trong dàn nữ diễn viên, hơn nữa
mấu chốt là, nam nghệ sỹ nổi tiếng nhất hiện nay, lại diễn chung với
cậu.”
"Nếu đoán không lầm” Đầu bên kia nặng từng câu từng chữ,
“Năm nay, cậu sẽ là người đầu tiên và duy nhất từ tay Giản Vũ tớ, một
bước lên mây, sau này sẽ là nữ nghệ sỹ nổi tiếng nhất trong làng giải
trí.”
Nổi tiếng.
Trong vòng một ngày, đây là người thứ hai nói với mình như vậy.
Phong Hạ không biết nên nói cái gì, cùng Giản Vũ Doanh nói thêm vài câu, liền đem điện thoại để lại chỗ cũ
Cô lật người, cầm điện thoại di động lên, gọi lại cho anh.
Rất nhanh anh đã nhận điện thoại.
"Mới vừa. . . . . . Là Doanh Doanh gọi điện thoại tới." Tốc độ của cô rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, “Cô ấy nói………..”
Bên kia rất an tĩnh, đang chờ cô nói chuyện.
Cô cầm điện thoại di động, vừa định nói cho anh biết tin tức này, đột nhiên trong nháy mắt, liền ý thức được cái gì đó.
"Tư Không." Âm thanh cô đột nhiên trầm xuống, ". . . . . . Là anh, đúng không?"
Nhất định là anh giúp đỡ, là anh cho Top cơ hội.
Cũng chỉ có anh mới có thể làm được.
Thật ra thì trước đây cô có nghe anh nói, sau khi Số Mạng quay xong, anh sẽ nhận một bộ phim hiện đại khác.
Cho nên, lần này, là anh vì cô mà tạo ra cơ hội này.
"Ừ." Anh trầm mặc một hồi, chỉ trả lại cô đơn giản một chữ này.
Cô không nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy trong đầu, hò hét loạn lên.
"Không muốn?" Anh thấy cô không nói lời nào, "Không muốn thì cứ nói ra, anh sẽ kêu Sharon từ chối.”
"Không phải vậy, " cô vội vã lắc đầu, "Em chỉ là. . . . . . Chỉ là có chút khẩn trương."
Cô biết anh rất giỏi, hơn nữa nếu như muốn để anh dìu dắt cô, anh nhất định đồng ý.
Nhưng cô không muốn làm như vậy, tình cảm, công việc. . . . . . Cô muốn chia ra rõ ràng.
Cô chưa từng nghĩ qua cùng người mình thương đóng chung một bộ phim.
Tình cảm chân thật, lại đem ra đùa giỡn trong phim, sẽ là vui mừng, bất đắc dĩ, bàng hoàng, tuyệt vọng….
Nhất định là sẽ rất khác trong cuộc sống thực tế.
"Không cần khẩn trương." Anh kiên nhẫn hơn bình thường khuyên nhủ cô, ‘Hạ Hạ,
em chỉ cần nhớ, vô luận ở tình cảnh gì, đều có anh.”
Thực tế, diễn, đều là cùng anh.
Cũng chỉ có thể là anh.
". . . . . . Được." Qua không biết bao lâu, cô cầm điện thoại di động trên tay cũng có chút ê ẩm, mới khẽ cong lên khóe môi, thật sâu hít thở
một cái, "Vậy em sẽ thử một lần, có thể. . . . . . Sẽ có khả năng để cho anh thất vọng."
"Được." Anh cũng cười, "Hơn nữa, em sẽ không làm anh thất vọng. "
Dù là cách điện thoại, cô có thể cảm thấy, anh hướng về phía cô dịu dàng, săn sóc.
"Cái đó. . . . . . Tư Không, " Cô im lặng thật lâu, chôn mặt ở trong chăn,
âm thanh nhỏ nhẹ nói, "Em cũng có một bất ngờ, muốn tặng cho anh." Địa điểm Tư Không Cảnh quay phim, vừa vặn lại là nơi có danh xưng lò lửa của thành phố G.
Thời tiết tháng tám, cả thành phố G đặc biệt nóng, thời điểm Phong Hạ từ
trên máy bay đi xuống cũng nóng đến không chịu nổi, trên người chỉ mặc
đơn giản chiếc áo T-shirt, phía dưới là quần jean, nhưng ra đến phi
trường thì toàn thân đều là mồ hôi.
Chuyện cô lặng lẽ đi đến thành phố G, chỉ có hai người biết, một là Giản Vũ Doanh, một người khác là Lâu Dịch.
Bạn học Lâu Dịch tối hôm qua theo thường lệ tới đây ăn chực, trong lúc cô
nấu cơn thì anh ta đi ra ngoài một hồi, lúc quay trở lại, trong tay mang theo một túi mua hàng tiện lợi đưa cho cô.
"Là cái gì?" Cô bưng món ăn lên, nhận lấy túi.
"A, phòng ngừa." Anh ta ngồi xuống bàn ăn, như không có chuyện gì xảy ra,
“Còn có chút đạo cụ nhỏ, anh ấy chắc sẽ vui vẻ nhận thôi.”
Cô giơ túi đồ lên, sử dụng ánh mắt qua lại như muốn giết anh ta mấy lần, mới
đổi được câu nói bình tĩnh khác c