
lỗi” Anh ôm chặt cô hôn lên khóe mắt cô nhẹ giọng nói “Bảo bối, thật xin lỗi”
Cô lắc lắc đầu, thở hổn hển rồi tựa vào người anh “Để em nghỉ ngơi một chút ……. Thật sự đau quá”
Anh chịu đựng thân thể nóng cháy cùng cứng rắn, vuốt ve lưng cô đầy yêu thương, không ngừng hôn lên cái trán bóng loáng
Ánh mắt vừa vặn di chuyển xuống dưới mông cô, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi, trong lòng anh quay cuồng, tâm trí giao động mạnh mẽ
“Thùng thùng thùng”
Đột nhiên, cửa phòng truyền đến từng tiếng đập cửa
“Tư Không, có ở trong không? Tôi là Lưu Đạo”
Phong Hạ nghe thấy, khuôn mặt lập tức biến đổi, vội vàng nhịn đau từ trên người anh đứng dậy, có chút hoảng sợ nhìn anh
Vẻ mặt của anh cũng lạnh xuống, rồi dần lấy lại bình tĩnh nhanh chóng dùng tấm mền bọc lấy cô thật cẩn thận mới ôm cô đi một mạch đến phòng vệ
sinh sau đó nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm
“Chờ anh một lát” Anh
lấy áo tắm, mở nước nóng, đảm bảo rằng cô không bị lạnh mới áy náy vuốt
tóc cô “Sau khi bàn xong vấn đề anh sẽ lập tức quay lại”
“Được!” Cô gật đầu một cái cố gắng nở một nụ cười tươi “Em chờ anh”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tư Không Cảnh đóng cửa phòng tắm lại, đem áo tắm trên người sửa lại đàng
hoàng rồi dùng một cái mền khác che đi dấu vết mới đi ra mở cửa
Đứng ở trước cửa là đạo diễn bộ phim《Vận mệnh vị thần》 – Lưu Đạo cùng nữ diễn viên chính – Chu Huỳnh
“Có thể vào không?” Chu Huỳnh dịu dàng hỏi
Tư Không Cảnh nghiêng người để bọn họ đi vào trong phòng, khuôn mặt không chút biểu cảm
Lưu Đạo và Chu Huỳnh ngồi vào bàn trà, mà Tư Không Cảnh chỉ cầm ly nước, đứng tựa vào bên cạnh tủ
“Tư Không, là như vậy” Lưu Đạo khuôn mặt hơi đỏ xoa xoa hai tay “Chu Huỳnh
mới đề nghị với tôi hy vọng cuối bộ phim có một cảnh nóng để xem, mà các nhân vật chính đảm bảo sẽ trong sạch, tôi cũng đã hỏi qua biên kịch,
hiện tại đang sửa lại bản thảo, cậu cảm thấy thế nào?”
Tư Không Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua hai người, trong lòng nhất thời hiểu rõ
Trên cơ bản, nhìn bộ dạng của Chu Huỳnh chắc hẳn là đã lên giường với đạo diễn Lưu nên mới tới đây muốn xin diễn thêm cảnh nóng
“Tôi không có ý kiến gì” Anh trầm mặc một hồi, thờ ơ nói “Không ảnh hưởng
tới mạch phim, cũng không cần quá gượng ép, có thể chờ biên kịch đổi bản thảo xong, cho tôi xem trước một chút, mà tôi nhớ cảnh cuối phim diễn
vào thứ sáu mà, còn vài ngày”
Thái độ của anh mơ hồ không rõ
khiến Lưu Đạo và Chu Huỳnh vốn là kiên quyết đến đây, giờ phút này mặt
mũi vô cùng khó coi lại không thể nói thêm gì chỉ có thể giả bộ câm điếc
“Vậy…… Vậy cũng được” Lưu Đạo đã sớm quen với sự lạnh nhạt của anh nghĩ một
lát rồi bất đắc dĩ đứng dậy “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, chờ kịch
bản đổi xong chúng ta lại tiếp tục thảo luận”
Anh khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa
Lưu Đạo đi ra ngoài trước, Chu Huỳnh đi theo sau, sắc mặt không hề tốt. Lúc đi đến cửa mắt cô ta thoáng nhìn xung quanh, khi nhìn đến phòng vệ sinh thì thấp thoáng nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc áo ngủ màu hồng
Trong đầu kinh ngạc, cô ta đưa mắt nhìn người từ nãy giờ vẫn đang bình thản
uống nước – Tư Không Cảnh, lâu sau chỉ cười lạnh một tiếng rồi rời đi
--- ------ ------ ------ ---------
Vốn chuyện đang tốt đẹp lại bị Lưu Đạo và Chu Huỳnh quấy nhiễu khiến anh hoàn toàn mất đi nhiệt tình và hăng hái
Tư Không Cảnh giúp Phong Hạ tắm rửa sạch một lần nữa rồi ôm cô ngồi xuống giường, lấy khăn quấn người rồi ôn nhu sấy tóc cho cô
Mặc dù mọi chuyện chỉ xảy ra được một nửa nhưng cô vẫn cảm thấy phía dưới
vô cùng khó chịu liền ngoan ngoãn tựa vào người anh, nhắm mắt lười biếng hưởng thụ anh chăm sóc
Anh kiên nhẫn sấy tóc cho cô thật khô mới cất đi máy sấy rồi vén chăn lên nằm xuống giường thuận tay ôm cô vào ngực
“Còn khó chịu không?” Anh ôm bả vai cô nhẹ nhàng hỏi
“Còn” Cô đáng thương gật đầu, ôm chặt lấy hông của anh mà làm nũng “Ưm …. Đau chết đi được, còn đau hơn cả bị tiêm, thực sự làm người ta đau muốn
chết ……..”
Không có làm xong chuyện đó mà đã đau như vậy, nếu như làm xong toàn bộ chẳng phải là đau muốn chết luôn rồi
Anh nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn còn một vài vệt nước giờ lại
đầy nét sợ hãi khiến anh buồn cười nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi “Ừ, anh
biết rồi, ngày mai sẽ đi mua ít thuốc cho em, chúng ta không làm nữa!”
Cô gật đầu một cái, lại chợt lắc đầu cắn cắn môi dưới khẽ ngẩng đầu nhìn
anh “Không cần đi mua thuốc, đợi ngày mai em khá hơn một chút chờ anh về ….. chúng ta ……. Thử làm lại một lần nữa”
Bị bộ dạng anh dũng hy sinh của cô chọc cười, khóe mắt anh cũng cong lên “Không phải là hoàn
thành nhiệm vụ, cũng đâu phải xe lửa đuổi! Không vội”
“Nhưng vừa rồi anh rất khó chịu” Cô vẽ vòng vòng trên ngực anh, âm thanh trầm thấp quyến rũ “Anh vừa rồi ……”
Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng cô biết ở loại tình huống này người kia
còn có thể dừng lại, một là sự tự chủ của anh quá tốt, hai là …..
Anh thực sự xem cô như vật báu mà nâng niu
“Không việc gì” Anh khẽ cong cong khóe môi “Đối với sự nhẫn nhịn của chính
mình anh vô cùng tự tin”. Tư Không Cảnh cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ nhàng
t