Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 7.5.00/10/568 lượt.

c sinh nhật vui vẻ.

“Cảm ơn.” Hồi lâu sau, cô cong khóe môi, cười với anh… Ngày hôm sau, ‘Thanh sắc’ chính thức khai máy.

Mấy năm này, trong thời gian Phong Hạ lấn sân sang lĩnh vực âm nhạc, cũng

có đóng qua mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh, tư cách và ký năng của

cô đều không có trong phạm vi lo lắng. Cô có thể hoàn thành xuất sắc

những phần diễn của mình, nhìn qua, trong đoàn làm phim, những vai diễn

do Tư Không Cảnh tuyển, mọi người đều hợp tác với nhau rất vui vẻ. Chỉ

trừ người thủ vai nam chính bộ phim Mộc Hòa, tên được các cô gái điên

cuồng theo đuổi, trong mắt cô cậu ta không có một tài năng nào.

“Cắt.”

Chỉ nghe lúc này, Tư Không cảnh ngồi sau máy quay, trầm thấp hô một tiếng, đứng lên.

Cả cô và Mộc Hòa đều dừng động tác, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ, mà vẻ mặt của Mộc Hòa lại vô cùng khó coi.

Từ Lúc khai máy tới giờ, Mộc Hòa bị Ng gần như tới ba mươi lần, trong lòng của toàn bộ người đoàn làm phim đều hiểu rõ kỹ năng của cậu ta hoàn

toàn không tốt, lại đụng phải Tư Không Cảnh là người nghiêm khắc, càng

không thể nào thuận lời vượt qua.

“Ánh mắt của cậu không thích hợp.” Tư Không Cảnh đi tới bên cạnh hai người,vẻ mặt nhìn Mộc Hòa không chút thay đổi, nói.” Vừa rồi, tôi đã nói với cậu, tôi không muốn

ánh mắt của một cương thi, thứ tôi muốn là ánh mắt của một con người.”

Đoàn làm phim đè nén tiếng cười, cô bước sang bên cạnh một bước, cũng không nhịn đươc mà cong môi.

Mộc Hòa nghe được, sắc mặt tái xanh, một tay nắm quyền, không nhịn được muốn phát tác.

“Một khi đoàn làm phim được thành lập, cơ hội đổi diễn viên không cao, cho

nên tôi mong mỗi người ở đây có thể làm được tốt nhất.” Tư Không Cảnh

cao hơn Mộc Hòa một chút, ánh mắt khẽ nhìn xuống. “Nhưng nếu diễn viên

đó thật sự không cho ra kết quả tôi muốn, bất kể phiền toái nhiều thế

nào, tôi vẫn sẽ đổi.”

“Không phải anh đã từng là nghệ sĩ sao? Đã

từng là Thiên Vương?” Hai tay Mộc Hòa vòng quanh ngực, vẻ mặt châm chọc, mở miệng nói. “Anh có tư cách nào để làm đạo diễn? Lại có tư cách gì để nói như vậy với tôi?”

Cả trường quay yên lặng như tờ, gương mặt

của tất cả nhân viên và những diễn viên khác đều đều hiện rõ vẻ không

tin. Phong Hạ nghe được thì khẽ nhíu mày, kìm lòng không được ngẩng đầu

lên nhìn Tư Không Cảnh, trong lòng mơ hồ có một tia lo lắng. Ai ngờ lúc

này, ánh mắt anh cũng nhìn lại đây. “Phong Hạ, làm phiền.” Anh không nói gì với Mộc Hòa, chỉ có lạnh nhạt nhìn về phía cô. Chỉ cái nhìn đơn giản này, cô cũng đã ngầm hiểu trong lòng.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cô đột nhiên lùi về sau mấy bước, đi qua Mộc Hòa, nhìn anh. “Xin chào, cho hỏi anh là ai?”

“Không biết cô còn nhớ tôi không.” Anh cũng không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của

Mộc Hòa, đi tới trước mặt cô, trên mặt khẽ nở nụ cười.”Tuần trước tôi

tới đây, vì va phải cô, đã xin lỗi cô, cô còn nhớ không?”

Trên mặt cô lộ vẻ nghi ngờ. “… Hình như không nhớ.”

“Không sao.” Khuôn mặt anh tuấn của anh lộ vẻ vênh váo tự nhiên, duỗi tay về

phía cô. “Bắt đầu từ hôm nay cô se nhớ thôi, tôi là cấp trên của cô.”

Bốn lời thoại trong kịch bản, không sai một phân.

Chờ anh nói xong, toàn bộ đoàn làm phim đều vỗ tay, trên mặt lộ vẻ phấn khích.

Không ai ở đây có thể ngờ rằng mình lại có cơ hôi được tận mắt chứng kiến Tư

Không Cảnh đóng phim. Vẻ mặt, lời thoại,… anh không chút đắn đo nào diễn lại.

Hơn nữa sự ăn ý của hai người này khi thức hiện có thể vượt qua bất kỳ người nào, càng làm người khác thêm phần kinh ngạc.

“Chờ cậu có thể diễn được giống như tôi, lại nói nhứng lời đó cũng chưa

muộn, chỉ là… đoán chừng sẽ không bao giờ được nhìn thấy.” Lúc này Tư

Không cảnh xoay người nhìn Mộc Hòa, liền đi thằng về phía máy quay.

Vẻ mặt Mộc Hòa méo mó đến cực hạn, cắn răng, miệng nín lại hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Mà cô đứng tại chỗ, trong đầu vẫn là những hình ảnh ánh mắt anh dịu dàng,

nụ cười thanh nhã nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, không hề biến mất.

Đã qua nhiều năm, anh lại lần nữa diễn với cô ở studio.

Bất kể thế nào, cô cũng không thể phủ nhận, coi như một thời gian dài trôi

qua, điều vẫn luôn tồn tại, là sự ăn ý giữa hai người.

Một ánh mắt, một dấu tay, một câu nói, cô có thể biết được kế tiếp nên làm thế nào.

Cô biết, nụ cười lúc này khi anh nhìn cô không phải là diễn.

Mà là tình cảm chân thật anh để lộ ra.

Ngày quay phim đầu tiên kết thúc, sau công việc, cô không đi ăn tối cùng

những người trong đoàn làm phim, mà là trực tiếp về khách sạn thay quần

áo, mở cửa xe của trợ lý, đi tới khách sạn mà Tưởng Nghi và lâu Dịch

đang ở.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, cô cầm túi lên, đưa tay đóng cửa lại, chạm mặt Tư Không Cảnh đang ra khỏi thang máy. Anh nhìn thấy cô

thì dừng một bước, tiếp theo vẻ mặt lại như thường bước tới bên cạnh cô. “Cảm ơn.” Đi tới trước mặt cô thì anh đột nhiên mở miệng. Cô ngẩn ra,

ngẩng đầu nhìn gương mặt anh. “Ban ngày, lúc ở studio.” Anh khẽ cong

môi, cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc váy cô mới thay, không nói thêm gì nữa, liền đi qua người cô. Thang máy lại nhanh chóng mở ra, cô nghe thấy

tiếng anh đóng cửa phòng ở sau lưng, hồi


XtGem Forum catalog