
ếc, Dư Lôi Ân mãnh liệt giận
đến thối lui thân thể, vì vậy cô rơi xuống trên chiếc giường mềm mại.
Hắn đứng ở trước giường chết trừng mắt cô, thật lâu sau mới tự trong kẽ răng phát ra một câu, “Chết tiệt ngu ngốc ?”
Đường Vân trợn mắt to khóc sưng , tức giận quay lại trừng mắt hắn. Loại tình huống này khiến cô thế nào có ý đi xem bác sĩ a?
Dư Lôi Ân hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, vẻ mặt phảng phất tựa như xuống một quyết định trọng đại.
“Được rồi? Xem cô ngu ngốc không thể nào chữa được, cũng đã phải trả giá cao, tôi tạm tha cho cái người ngu ngốc này một lần.” Hắn vẻ mặt rộng rãi nói.
“Anh. . . . . . Nói người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Ngu ngốc?” Trái nghe hắn một câu ngu xuẩn, phải
nghe hắn một câu ngu ngốc, Đường Vân bị tức đến ngay cả nói chuyện cũng
cà lăm .
“Đương nhiên chính là cô, ” hắn lãnh
trừng mắt cô.”Chẳng lẽ cô còn chưa đủ ngu xuẩn? Cũng chỉ là nhân viên
quèn, một tháng được mấy đồng tiền, cô coi như làm đại sự nghiệp, cũng
học người ta tinh thần Báo Quốc, cúc cung tận tụy một bộ liều chết sau đó vậy cái kia?”
Hắn mặt khinh miệt hừ lạnh một tiếng,
tiếp tục cay nghiệt mắng: “Ông chủ kêu cô tới chỗ tôi nằm vùng, cô
coi như thật nhảy lên giường của tôi, triệt triệt để nằm ở dưới thân
của tôi; bảo cô ra ngoài tìm kiếm sắc ma, cô liền đem mình ăn mặc giống
như kỹ nữ chạy đi làm mồi, kia lần tới hắn nếu kêu cô viết bài lịch sử
chua xót của kỹ nữ, cô có phải hay không sẽ phải đem chính thân mình ngu xuẩn bán đi da thịt, nhảy xuống hố lửa đây?”
Đường Vân lúc này là giận đến đầu lưỡi
thắt lại, hồi lâu nói không ra một câu, chỉ có thể dùng cặp mắt căm tức bốc lửa nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô do tức
giận bốc lên khiến khuôn mặt từ hồng thành tím, Dư Lôi Ân lửa giận không khỏi tăng thêm mấy phần. Hắn đã nguyện ý không so đo lỗi lầm của
cô rồi, cô chẳng những không có lập tức mừng rỡ như điên khấu tạ hắn ân
điển, nhào vào trong ngực của hắn hướng tới hắn bảo đảm đời này tuyệt
không tái phạm, ngược lại cùng hắn đỏ mặt tía tai , thật là người phụ nữ đáng chết?
“Thế nào, không phục phải hay không? Cô
cũng nói một chút coi, tối nay nếu không phải là tôi, cô sẽ như thế nào? Còn dám học người ta tự mình làm mồi? Hừ? Hãy nói một chút khi nằm
vùng. . . . . .”
Hắn hắc hắc cười lạnh.”Cũng không đi hỏi thăm trước một chút Dư Lôi Ân là ai, chọc giận người của tôi có kết
quả gì, liền dám chọc tới tôi? Cô còn tưởng là đem tất cả ngu xuẩn
chính mình mà biện hộ? Hơn nữa, đi theo tôi bao lâu, còn không nhìn ra
tôi há là người có thể mặc cho cô lường gạt , cho đến nay còn chưa thoát khỏi Xuân Thu Đại Mộng (*)? Cô nói xem, trên đời này còn có người nào
so với cô ngu xuẩn đáng chết hơn không?”
Cô thái độ hoàn toàn bất tuân khơi lên
lửa giận của hắn, vì vậy ngôn từ phát ra cũng càng thêm ác độc. Hơn
nữa, cô trên thực tế chính là ngu xuẩn chết tiệt, bằng không cũng sẽ
không bị người lợi dụng mà làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy. . . . . .
Đường Vân đột nhiên giận dữ biến mất,
Đúng vậy a? Tối nay nếu không phải là hắn, cô nhất định sẽ phải chịu một trận ngược đãi tàn ác, hắn nhiều lần lên tiếng chuyện cô nằm vùng,
đừng nói hắn căn bản cũng không nguyện ý nghe giải thích của cô, chính
cô cũng đã vô lực giải thích nhiều lần, dù thế nào đi nữa hắn đã cây sâu đâm rễ cố nhận định cô phản bội hắn, mặc cho cô dù nói thế nào cũng vô ích.
“Anh đến tột cùng muốn tôi như thế nào?” Cô vô lực hỏi, một cỗ mỏi mệt phát ra từ đáy lòng chìm ngập cả người cô.
Hắn lạnh lùng liếc cô một cái.”Ngày mai
liền đi từ chức phần công việc kia cho tôi, từ nay về sau có tôi nuôi
cô,cô đời này thì an phận thủ thường cho tôi đợi tôi trong nhà, chuyên tâm phục vụ tôi, đừng ngu xuẩn ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.”
Hắn lại muốn cô làm tình nhân của hắn?
Đường Vân khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Tôi thật sự có đủ ngu xuẩn?” Thế
nhưng cô lại si ngốc yêu một người đàn ông hung hăng chà đạp tấm chân
tình của mình .”Không, là quá ngu xuẩn?” Hắn nói đúng, trên đời này đại
khái cũng tìm không ra ai so với cô ngu xuẩn ngu ngốc hơn.
“Biết là tốt rồi?” Dư Lôi Ân đối với
cô”Dũng với nhận tội” thái độ rất là hài lòng, ra cửa giọng nói cũng
tương đối “Hòa khí” rồi.”Còn nhớ rõ đêm đó. . . . . . đau không?”
Đường Vân khổ sở giật nhẹ khóe miệng.”Làm sao có thể quên?”
Dư Lôi Ân bỏ qua trong lòng đau nhói,
lạnh lùng nói: “Rất tốt, cô tốt nhất cả đời nhớ kỹ cái đó là dạy dỗ? Chú ý đến cô quá ngu xuẩn, tôi lần cuối cùng lần nữa nhắc nhở cô —— ngàn
vạn lần đừng làm ra chuyện phản bội tôi, nếu như mà có lần tới. . . . . . Vừa nói , ánh mắt của hắn lại chuyển thành hung ác.”Chịu khổ chịu
khổ cũng không chỉ là da thịt ngu xuẩn của cô, ngay cả những suy nghĩ
trong đầu nhu ngốc của cô cũng phải loại bỏ cho tôi , nghe hiểu chưa?
Trả lời tôi? “
Đường Vân trên mặt mang theo một chút
mỉm cười tự giễu, nghiêng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.”Không, tôi
không cần phải hiểu, bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không ở chung một chỗ với
anh, cho nên, cũng không có cơ hội lần nữa phản bội anh, anh không phải cần phải lo lắ