
ì sợ ăn cho
hắn suy sụp, cứ theo mức giá cả của những quán ăn nhỏ thế này, để đến hắn hai
mươi năm không làm việc, miệng ăn núi lở rồi hãy nói đi!
Nghiêm túc mà nói, so với “Kỳ Nhạc huynh đệ” , em gái
Giang Tâm Hồng này thật quá thiện lương, hắn cam đoan, nếu hôm nay người hắn
mời là hai anh em sinh đôi kia, họ tuyệt đối sẽ lập tức kéo hắn đến nhà hàng
sang trọng, không khách khí gọi hết những món đắt giá nhất trong thực đơn mới
cam tâm.
“Tu tiên sinh, anh muốn ăn gì? Mì Ý Phúc Châu rất tốt,
canh mì sườn cũng thật ngon…” Không biết đến ý nghĩ âm thầm trêu ghẹo của hắn,
Giang Tâm Hồng cười mị mị giới thiệu.
“Vậy canh mì sườn đi.“ Tu Lập Hành thuận miệng nói
theo, hắn đối với món ăn cũng không có kén chọn.
“Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không?” Dù gì cũng là người ta trả tiền, nàng cũng
phải hỏi thêm một chút.
Tu Lập Hành lắc đầu, tùy ý nói: “ Nơi này em quen
thuộc, em gọi là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Nhếch miệng cười vui vẻ, Giang Tâm
Hồng vốn đói đến nói không ra hơi giờ lại lơn tiếng gọi món ăn. “ Ông chủ, cho
một phần mì Ý Phúc Chân, một phần canh mì sườn, lấy chén lớn một chút, còn có
hai phần canh rau xanh, một phần đậu hủ trứng muối, thịt viên, bánh cuốn nóng,
súp nghêu …Còn có, đừng quên một phần món kho.” (Chém chém chém, toàn đồ ăn, ta
không biết gì hết).
Gọi nhiều món ăn như vậy, cô gái đói bụng rốt cục thỏa
mãn, vô cùng vui vẻ mời vị khách “coi tiền như nước” tùy tiện tìm cái bàn ngồi
xuống.
Chỉ chốc lát sau, mì sườn nóng hổi cùng mì Ý Phúc Châu
được đưa đến, đang lúc Tu Lập Hành chuẩn bị ăn thì trước mắt bị một tầng sương
trắng bao phủ, khiến cho hắn không khỏi thở dài. “ Đeo mắt kiếng phiền toái!” (
Anh ý đeo mắt kiếng nên khi ăn mì nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kiếng đó
mà, cái này bạn nào bốn mắt đều hiểu)
Giang Tâm Hồng ngồi đối diện cũng phát hiện tình huống
của hắn, lập tức bật cười, hơn nữa còn thành tâm cho đề nghị.
“ Sao không mang kính sát tròng?”
“ Tôi có bệnh khô mắt, mang kính sát tròng lâu không
thoải mái.” Cầm kính trên sóng mũi xuống lấy khăn giấy lau sạch, Tu Lập Hành
cũng không đeo lại, trực tiếp bỏ vào túi trước ngực, dù sao hắn cận thị không
nặng, lúc ăn mì không mang kính cũng không sao.
“ Anh cận mấy độ?” Tò mò hỏi thăm, Giang Tâm Hồng vừa ăn
vừa tán gẫu.
“Hơn hai trăm độ.” Tu Lập Hành uống một hớp canh nóng,
mùi vị thật không tệ.
(Chắc là bên TQ có đơn vị đo khác, chứ cận mà 200 độ
là đui lun rồi còn nhẹ gì, mình đeo kính năm đi-ốp mà mún gảy sống mũi TT.TT)
“ Thật may là cận cũng không nặng, nếu không anh gỡ
mắt kính ra, chúng ta liền “Tương đối không quen biết””. Không nhịn được trêu
ghẹo, Giang Tâm Hồng bỗng dưng nhớ tới một chuyện ngu xuẩn lúc còn bé, lập tức
rất khoan khoái chia sẽ chuyện ngốc nghếch của mình.“ Lúc còn bé nguyện vọng
của tôi chính là bị cận thị.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành cổ quái nhìn nàng, tự tiếu phi
tiếu. “ Cận thị không phải chuyện tốt, em muốn như thế làm gì?”
Chỉ có người thật sự cận thị đeo kính mới hiểu rõ nó
bất tiện đến mức nào, giống như lúc nãy vậy, chỉ cần ăn mì uống canh nóng thì
sẽ bị “ sương giăng đầy trời” ngay, muốn bao nhiêu phiền toái liền có bấy nhiêu
phiền toái. ( Đồng ý, ghét nhất mấy người không cận cũng bày đặt đeo kính, làm
người ta tủi thân)
“Ai nha! Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy đeo
kính nhìn rất thông minh.” Không để ý phất tay một cái, nàng cũng không biết
khi còn bé loại suy nghĩ này là ở đâu ra, chính là một ngày đột nhiên xuất hiện
thôi.
Đầu óc trẻ con luôn là sẽ có chút ý niệm ngu xuẩn, hắn
cũng không ngoại lệ, Tu Lập Hành mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cúi
đầu ăn mì.
Không lâu, mấy món ăn khác cũng lục tục được mang lên,
hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nói Tu Lập Hành trước giờ vẫn lễ nghĩa khó
thân cận nhưng khi hắn muốn bày ra bộ mặt hiền lành thì hiệu quả cũng thực kinh
người.
Cho nên, khi hắn cố ý dẫn dắt câu chuyện lòng vòng ,
Giang Tâm Hồng càng lúc càng thoải mái nói cười, thậm chí chỉ chốc lát liền
cùng hắn xưng huynh gọi đệ, bất tri bất giác đem chuyện tốt chuyện xấu từ bé
đến lớn khai ra hết, ngay cả chuyện xấu của hai người anh cũng vô tình bị bán,
một bữa cơm này thật ăn đến chủ khách đều hết sức vui vẻ, hòa thuận.
Mà từ trong câu chuyện, Tu Lập Hành biết được nàng
không chỉ là em gái duy nhất của “Kỳ Nhạc huynh đệ” mà còn là cháu gái duy nhất
từ ba đời nay của nhà họ Giang.
Theo nàng nói, tổ trạch của nhà họ Giang là ở Nghi
Lan, nổi danh là đại gia tộc chỉ toàn đàn ông, cho nên bé trai có sinh nhiều
cũng không đáng giá, nhà người khác muốn cháu trai đến ngứa ngáy, nhà họ Giang
lại vừa thấy con dâu có mang liên buồn bã than thở.
Nói đến ba vị tổ tông Giang gia, ông nội Giang Tâm
Hồng là lão Nhị, có bốn con trai, lão Đại có năm con trai, ngay cả lão Tam sinh
sáu đứa con trai vẫn chưa từ bỏ ý muốn có con gái, kết quả là sinh thêm con
trai thứ bảy (-.-)/, cuối cùng cũng phải từ bỏ ý nghĩ muốn đứa con thứ tám.
Thế hệ thứ hai có mười sáu người đàn ông cùng nhau lớn
lên, sau này thành gia lập nghiệp đều