
m Hồng cười mị mị đứng ngoài cửa khu nghỉ ngơi, tròng mắt tràn đầy hứng
thú rõ ràng cho thấy nàng đã nhìn ra tình huống trước mắt.
Haha, không nghĩ tới vị tiên sinh này nhân duyên với
phái nữ tốt như vậy, mới ngồi một cái đã có nữ nhân chủ động tới gần, thật là
diễm phúc không cạn nha!
“Ngại quá, xin lỗi không tiếp được.” Âm thầm thở phào
nhẹ nhỏm, Tu Lập Hành nhanh chóng đứng dậy đi ra
ngoài, để lại cô gái vì tiếp cận không thành mà mặt đầy thất vọng.
Rất nhanh, sau khi hai người rời khu nghỉ ngơi, Giang
Tâm Hồng rốt cục nhịn không được trêu, “ Tu tiên sinh nhân duyên với phái nữ
thật không tệ, có hứng thú hay không đến hợp tác một chút a? Yên tâm, không cần
anh động tay dầu nhớt, chỉ cần đứng ngoài cửa làm chiêu bài hấp dẫn khách nữ
tới là được rồi.” Ha! Nàng lúc trước sao lại không nghĩ tới mỹ nam kế a? Thật
là thất sách, thất sách!
Được rồi! Về sau góp ý với lão ba, làm ăn không chỉ kĩ
thuật tốt, ngay cả gương mặt đẹp trai cũng đem ra suy tính luôn.
Không ngờ tới bị nàng cười nhạo, Tu Lập Hành nén sửng
sốt, ngay sau đó bày ra biểu tình nhìn như ôn văn, thật ra là đang xảo trá mỉm
cười, không nhanh không chậm phản kích. “ Em không phải có hai người anh trai
sao, muốn “sắc dụ” kì thực không cần tốn tiền tìm người ngoài.”
“ Hai người bọn họ?” Không nhìn được phốc cười sùng
sục, Giang Tâm Hồng rung đùi đắc ý ở trước mặt người ngoài cũng lời “đề cao”
anh trai nhà mình. “ Coi như hết! Hai con gấu đen ( nguyên văn là Hắc Hùng, tức
là gấu chó) đứng ngoài cửa người ta còn tưởng nơi này là sở thú đi!”
Ách…”Kỳ Nhạc huynh đệ” tuy không phải loại nhã nhặn
tuấn tú nhưng mà thể trạng to lớn, ngũ quan tục tằng, trong mắt mọi người cũng
thuộc loại nam nhân oai dũng ( *), theo hắn biết , trong công ty có không ít nữ
đồng nghiệp âm thầm thưởng thức, không nghĩ đén lại bị em gái nói thành như
vậy.
(chổ này để là “man nam nhân”, mình không thể dịch là”
man dại” đc, đại khái là kiểu như Từ Hải nhà mình vậy, đẹp kiểu “ râu hùm hàm
én mày ngày, vai năm tất rộng thân mười thước cao” á, anh dũng, khí phách, sặc,
mà chắc hai anh nì chưa có để râu đâu nhỉ (*-*)///)
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tu Lập Hành cố nén lại,
khó được hảo tâm tiếp tục nói chuyện. “ Không đến nỗi chứ? Người với gấu làm
sao giống nhau!”
Cảm thấy ở trước mặt người ngoài giễu cợt anh trai như
vậy hình như hơi quá đáng, Giang Tâm Hồng nhêch miệng cười một tiếng, đàng
hoàng thừa nhận, “ Được rồi! Hai người anh kia của tôi thật không thể nói là
gấu đen, nhưng hành động tuyệt đối không kém đâu.”
Nói bọn họ hành động giống gấu đen là bởi vì bọn họ từ
nhỏ cùng nàng đánh nhau thì tung chưởng ra chiêu đều giống hệt gấu bắt cá bên
bờ suối, bất quá nàng cũng không để cho bậc mày râu thắng thế; thứ hai, bọn họ
luôn đề phòng bất cứ nam nhân nào có ý với nàng, cứ như gấu mẹ đề phòng kẻ địch
trộm con vậy, cực độ hung thần ác sát, dọa người ta chạy trối chết, khiến cho
nàng lớn như vậy mà ngay cả yêu là gì cũng không biết, nghĩ đến lại không kiềm
được thở dài a!
Nghĩ đến anh em bọn họ “ân oán tình thù” cũng thực đặc
sắc! Mặc dù không biết nàng nói “ hành động không kém gấu đen” kia là chỉ
chuyện gì nhưng Tu Lập Hành nghe được lời nói chứa ẩn ý lập tức không khỏi bật
cười, bất quá cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh, hắn hỏi rõ phí sửa chữa, vừa thanh toán
xong lại chợt nghe một đạo lại một đạo âm thanh “cô lỗ” vang lên, khiến cho hắn
không khỏi khiêu mi hướng nguồi gốc âm thanh bên cạnh mình nhìn…
“ Hahaha, Tiểu Hồng tỷ, cầu xin tỷ thục nữ một chút!
Bụng kêu to như vậy là sợ ai không nghe được đó!” Một bên Tiểu Trần trùng hợp
đi ngang qua, nghe đến âm thanh “cô lỗ” vang dội kia lập tức không nể tình cười
thật to.
Giang Tâm Hồng cũng không phải đễ bắt nạt, không nói
hai lời liền hướng mông hắn đá một cước, bất đắc dĩ lại bị hắn tránh được, cuối
cùng cũng chỉ có thể ngang nhiên phản bác, “ Ta buổi trưa chưa ăn, đã sớm đói
đến mức ngực dán vào lưng rồi, bụng kêu là chuyện bình thường, cậu buổi trưa đã
quét sạch hai phần cơm, có tư cách gì cười ta.”
Hư! Mấy ngày nay xe đến sửa nhiều, nàng hôm nay từ
sang sớm đã như con quay loay hoay không ngừng, thời gian dùng cơm cũng không
có, thật vất vã bận đến lúc này rốt cục rãnh, vốn định chờ một chút nhất định
phải đi tế miếu ngũ tạng, ai ngờ bụng cũng không chịu thua kém, không chịu cô
đơn tranh lên tiếng kháng nghị trước, như vậy Tiểu Trần mới có cơ hội cười
nàng.
Kinh hiểm tránh thoát một cước, Tiểu Trần cười hì hì
làm mặt quỷ nghênh ngang rời đi.
“Em đói bụng rồi?” Đột nhiên, ở bên xem cuộc vui, Tu
Lập Hành đi ra hỏi thăm, nhìn mắt nàng còn đầy ý vị tự tiếu phi tiếu.
“Ách…” Giang
Tâm Hồng khó được lúng túng sờ sờ mũi xin lỗi.
Trời ạ! Lại ở trước mặt khách hàng lớn làm trò cười,
hồn vía nàng để đâu chứ.
Thấy thế, Tu Lập Hành mỉnh cười, không đợi nàng trả
lời liền mở miệng “ Đi thôi! Tôi mời em dùng cơm.”
Vừa nghe hắn lời nói không lớn nhưng hết sức rõ ràng,
bên trong tiệm sửa xe nào là sư phó, nào là học đồ đều vểnh tai, hướng ánh mắt
tò mò nhìn về phía