
Giang Tâm Hồng mặt như đưa đám, úp mặt xuống bàn rên
rỉ một tiếng, mắt thấy cũng ăn vừa đủ, nàng bất đắc dĩ tuyên bố, “Tốt lắm! Tôi
nghĩ ta nên trở về nhà máy đi, nếu không sợ anh không sống nổi qua ngày mai.”
.Nghe vậy, Tu Lập Hành nâng lông mày lên, trực giác
quay đầu về phía sau nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân chừng hơn sáu mươi tuổi
đứng ở cửa tiệm sửa xe, không ngừng hướng Giang Tâm Hồng quơ tay múa chân.
“Vị kia là…” Có lẽ hắn cũng mơ hồ đoán ra thân phận
đối phương.
“Ba tôi!” Cắn răng, Giang Tâm Hồng bi phẫn vạn phần,
chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi, hơn nữa còn là quán ăn nhỏ ngay đối diện tiệm
sửa xe, như vậy cũng không được sao?
Cứ theo đà này, muốn có nam nhân theo đuổi nàng đại
khái phải đợi đến mắt mờ tóc bạc mất, bất quá đến thời điểm đó còn có nam nhân
nào muốn theo đuổi nàng chứ.
Bingo! Bởi vì đoán đúng mà âm thầm hoan hô, Tu Lập
Hành đứng dậy trả tiền, đồng thời khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng nhếch
lên. “ Tôi nghĩ mình tin tưởng đoạn “huyết lệ sử” của em vừa rồi.”
Nghe hắn nồng nặc vị nhạo báng, Giang Tâm Hồng chỉ có
thể thật sâu than thở. “ Anh chỉ mới nhìn đến một góc tảng băng mà thôi (Núi
băng trôi chỉ nổi có ba phần thôi, bảy phần đều chìm trong nước trôi tới trôi
lui), khi cả gia tộc tụ hợp thì mới thật đáng sợ! Có thể nói, trong bán kính
năm thước, ngoại trừ người họ Giang ra thì ngay cả con kiến cũng không thấy!
Tôi bắt đầu cảm thấy chỉ có thể phát triển theo con đường đồng tính.”
Tu Lập Hành trêu chọc lại bị nàng lãng ra chuyện khác,
khiến hắn bị chọc cho cười haha một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến chuyện gì đó,
hắn có chút tim đập mạnh cùng loạn nhịp cảm thán, “Tôi cảm thấy ba em rất tốt…”
“Tốt?!” Giang Tâm Hồng như là bị mắc nghẹn, cả khuôn
mặt cũng nhíu lại, “ Tốt chổ nào? Chẳng lẽ thề thanh trừ tất cả nam nhân đến
gần tôi là tốt sao?” Ô…Nàng không muốn đến khi mắt mờ tóc bạc cũng chưa kịp nói
qua chuyện yêu đương nha!
Thấy nàng gương mặt khổ sở muốn rơi lệ, Tu Lập Hành
nhịn không được cười khẽ. “ Ba em chẳng qua là lo lắng em bị nam nhân lừa, ông
rất thương em, không muốn em bị bất cứ thương tổn nào.”
Có một người ba trân trọng, yêu thương mình như vậy,
đây là chuyện hạnh phúc tới nhường nào a!
Không phát hiện trong giọng nói của hắn mơ hộ lộ ra
hâm mộ, Giang Tâm Hồng ngượng ngùng cười, “ Nói như vậy cũng đúng!” Nàng dĩ
nhiên biết ba thương mình, chẳng qua đôi lúc bị ý muốn bảo hộ quá khoa trương
của ông làm cho nổi giận, không nhịn được oán trách mấy câu.
Nghe vậy, Tu Lập Hành nhếch miệng cười, đột nhiên mở
miệng yêu cầu, “ Ngại quá, có thể cho tôi xin số điện thoại của em không? Em
biết đó, nếu sau này xe lại xảy ra chuyện tôi còn biết tìm đường xin viện trợ.”
“Có thể a!” Hào phóng cười đáp lại, Giang Tâm Hồng
không thấy được trong lời nói của hắn có chổ sơ hở, dù sao nếu xe lại có vấn
đề, trực tiếp gọi điện thoại cho tiệm sửa xe là được, muốn số di động của nàng
căn bản là có tư tâm.
Rất nhanh, nàng viết số điện thoại của mình đưa cho
hắn, sau đó hai người đi ra quán ăn nhỏ, mới vừa qua đường đã thấy Giang Mãn
Phúc vọt lên, cũng không coi Tu Lập Hành là khách hàng, đầu tiên là ác ngoan
trừng hắn một cái, quay đầu nhìn tới con gái cưng liền đổi thành bộ dáng papa
khờ “ Yêu gia đình, yêu vợ, thương con”, thực so với Tứ Xuyên biến sắc còn lợi
hại hơn. ( Tứ Xuyên có một thể loại ca kịch sử dụng mặt nạ, chắc đây là nguồi
gốc của cụm “Tứ Xuyên biến sắc”, VN mình thì nói là “ trở mặt còn nhanh hơn trở
bàn tay” nhỉ?)
“Tiểu Mân, con chưa ăn cơm trưa sao không nói sớm? Gọi
điện thoại cho ba , ba lập tức đưa đồ ăn ngon tới! Nào, con vừa ăn no không cần
vội làm việc, đến phòng làm việc của ba nghỉ ngơi một chút…” Vừa nói vừa vội vã lôi kéo con gái đi, rõ ràng không
cho nàng và nam nhân tự dưng xuất hiện này một tí thời gian ở chung.
Bị lôi đi, Giang Tâm Hồng bất đắc dĩ quay đầu lại,
hướng người nam nhân dù vô duyên vô cớ bị căm thù vẫn tươi cười kia vẫy tay
chào, cho đến khi tầm mắt bị phòng làm việc ngăn cách.
A….. Papa tốt như vậy, gia đình vui vẻ như vậy, nhưng
mà…
“Cho dù có điểm phiền toái kia…” nhỏ giọng không ai nghe được, Tu Lập Hành đẩy mắt kính
một cái, lóe lên tròng kính che đậy đôi mắt trong suốt mơ hồ để lộ ra ánh sáng
giảo hoạt.
“Răng rắc” một tiếng vang nhỏ, thang máy của một
toà cao ốc dừng lại, cửa một căn hộ được nhẹ nhàn đẩy ra khiến phụ nhân đang
ngồi trên sa lon chú ý.
“Lập Hành, con về rồi!” Tuổi thật năm mươi lăm tuổi,
nhưng bởi vì được bảo dưỡng tốt nên xem ra chỉ bốn mươi, mẹ của Tu Lập Hành-Tu
Tú Dung ôn uyển xinh đẹp, khuôn mặt tràn đầy nụ cười vui mừng, giống như bao người làm mẹ trong khắp thiên hạ, thấy con trai
trở về liền quan tâm thăm hỏi: “ Đói bụng rồi sao? Mẹ đi xào cá cơm cho con…”
Vừa nói xong vừa đứng dậy đi về hướng phòng bếp.
“Mẹ, không cần làm phiền, con ăn rồi!” Tu Lập Hành vội
vàng lên tiếng ngăn cản, đem mẹ kéo về ngồi trên ghế sa lon “ Còn mẹ? Mẹ ăn
chưa?”
“Sớm ăn no!” Cười vỗ nhẹ con trai ngồi bên cạnh, Tu Tú
Dung cảm thấy con trai hôm nay có chút không g