Cười Vợ Trước So Chiêu

Cười Vợ Trước So Chiêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322682

Bình chọn: 7.5.00/10/268 lượt.

iống ngày thường, cẩn thận quan

sát một hồi lâu, nhịn không được hỏi thăm: “Nhìn con hôm nay tâm tình tốt như

vậy, có chuyện tốt gì sao?”

“Sao vây?” Tu Lập Hành nâng đuôi lông mày hứng thú

hỏi ngược lại, không hiểu mẹ mình tại sao lại cảm thấy như

vậy.

“Con là do mẹ sinh, tâm tình có tốt hay không, chẳng

lẽ mẹ còn không nhìn ra được sao?” Người làm mẹ trên khắp thế gian này đều như

vậy, nhìn thấy con mình cái mông nhêch lên liền biết nó muốn đại tiện ( so sánh

kiểu gì vậy trời), Tu Tú Dung tất nhiên nhìn thấy độ cong trên khóe môi con

trai liền biết tâm tình hắn tốt xấu.

Nghe vậy, Tu Lập Hành khẽ mỉm cười, nhắm mắt trầm ngâm

một lát, giống như cuối cùng cũng sửa sang suy nghĩ xong, chậm rãi mở mắt nhìn

về phía mẫu thân kiên nhẫn tĩnh hậu đáp lời, “ Mẹ, con nghĩ con có hảo cảm với

một người con gái.” Chứa đựng ý cười, hắn với mẹ trước giờ chưa bao giờ giấu

nhau chuyện gì.

“Thật?” Tu Tú Dung đầu tiên là cả kinh, sau đó là tràn

đầy vui mừng truy vấn: “ Con gái nhà ai? Lúc nào thì biết? Có thể mang về cho

mẹ nhìn một chút…”

Hỏi tới liên tiếp như vậy khiến cho Tu Lập Hành không

biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể luôn miệng kêu, “ Mẹ…mẹ…Đừng kích động,

con cùng cô ấy mới quen đây thôi!”

Ý thức được mình quả thật có chút thất thố, Tu Tú Dung

ái ngại cười cười. “ Đừng trách mẹ khoa trương, chẳng qua là trước đây chưa

từng nghe con nói có hứng thú với ai, còn tưởng con sắp thành hòa thượng!”

Ai! Có đôi lúc bà nhịn không được nghĩ, có phải hay

không quan hệ của mình cùng chồng trước khiến đứa nhỏ này đối với tình cảm nam

nữ có chút lãnh đạm, đối với hôn nhân cũng không hy vọng, thậm chí còn hoài

nghi mình đời này không thể nhìn con trai lấy vợ, cũng không thể ôm được cháu.

Thật không nghĩ tới hôm nay hắn thế nhưng lại có hảo

cảm với con gái, điều này nghe qua sao có thể không phấn chấn đây!

“Hòa thượng? Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy chứ?” Bị mẹ

làm cho tức cười, Tu Lập Hành lắc đầu nhạo bán, “ Chỉ riêng chuyện ăn chay đã

khiến con nghĩ cả đời này không cần dính dáng gì đến hòa thượng rồi.”

Nhớ tới con trai có lẽ là do lúc nhỏ ăn rau cỏ nhiều,

lớn lên ngược lại trở thành chủ nghĩa ăn thịt, Tu Tú Dung cũng không khỏi cười,

bất quá nụ cười lại chứa mấy phần thương cảm. “ Đều là mẹ không có năng lực,

cho nên mới để con lúc nhỏ không có cơ hội ăn thịt, chỉ có thể mỗi bữa cơm đều

phải ăn rau xanh qua ngày…”

Nhớ lại quá khứ lòng chua xót, Tu Tu Dung không khỏi

đỏ hốc mắt.

“ Mẹ, mẹ nói chuyện này làm gì? Chúng ta bây giờ không

phải rất tốt sao?” Ôm bả vai mẹ an ủi, Tu Lập Hành cố ý nói sang chuyện khác. “

Mẹ có muốn nghe con kể chuyện làm thế nào quen biết cô ấy không?”

Quả nhiên, sự chú ý của Tu Tú Dung lập tức bị dời đi,

luôn miệng thúc giục, “ Nói mau! Nói mau!”

Rất hài lòng gật đầu một cái, Tu Lập Hành lúc này mới

chậm rãi đem mọi chuyện kể ra, hắn tự tiếu phi tiếu lắc đầu cảm thán, “ Có chút

phiền toái kia…”

Than khẽ một tiếng, Tu Tú Dung cười mắng, “ Muốn đeo

đuổi con gái còn sợ gì phiền toái?”

“Con có nói muốn theo đuổi sao?” Khiêu mi, hắn cố ý

nói ngược lại.

“Nếu thật không muốn theo đuổi, con cần gì phải phiền

não như vậy?” Hiểu con không ai bằng mẹ, Tu Tú Dung không nhịn được xem thường.

Bị nói trúng tâm tư, Tu Lập Hành hơi quẫn bách, lúng

túng cười một tiếng, ngay sau đó che miệng ho nhẹ mấy cái.

A, rất ít khi thấy đứa nhỏ này có loại vẻ mặt như vậy,

chẳng lẽ là…e lệ?

Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng Tu Tú Dung là

người mẹ tốt, cũng không thừa cơ nhạo báng, ngược lại vui vẻ khích lệ, “ Nếu là

em gái của đồng nghiệp không phải vừa hợp sao? Biết rõ bối cảnh của nhau, đồng

nghiệp biết rõ phẩm hạnh của con nhất định sẽ nói lời tốt đẹp, hoặc giả còn có

thể giúp đỡ con.”

“Mẹ, mẹ không biết rõ nên mới nói như vậy.” Cười cười

lắc đầu, Tu Lập Hành chỉ nghĩ đến “ Kỳ Nhạc huynh đệ” yêu em gái phát cuồng,

cộng thêm hôm nay ở tiệm sửa xe, Giang phụ tỏ thái độ hận không thể đem hết

sinh vật giống đực ra xa con gái, hắn đã cảm thấy ngày sau nhất định đặc

sắc, bất quá…Cuộc sống chính là phải có khiêu chiến mới có

vui thú, không phải sao?

“Là ý gì?” Tu Tú Dung không hiểu, mặt tràn đầy buồn

bực.

“Không có gì!” Lắc đầu, Tu Lập Hành không có ý định

giải thích chuyện nhà họ Giang ba đời chỉ có một cô con gái, dẫn đến hiện tượng

toàn bộ nam nhân trong tộc sủng như bảo vật, yêu như mạng, hắn thẳng thắng nói

sang chuyện khác, “ Đúng rồi! Mẹ, mẹ cùng bác Vương gần đây ra sao?”

“Kia, làm gì có thế nào? Con đừng đoán bừa!” Bỗng

dưng, Tu Tú Dung vốn dĩ ôn uyển lại hiện lên vẻ thẹn thùng, da mặt hơi ửng đỏ,

làm cho người ta nhìn vào đã biết bên trong có chuyện lạ, nhưng ngoài miệng vẫn

liếc liếc xoay xoay phủ nhận.

“Mẹ, mẹ đỏ mặt.” Tu Lập Hành hứng thú, vân đạm phong

khinh chỉ ra sự thật.

“Kia, nào có!” Lắp bắp phản bác, nhưng hai tay lại

theo bản năng che gò má.

“Mẹ, bác Vương rất tốt với mẹ, không phải sao?” Nhẹ

nhàn ôm lấy bả vai gầy yếu của mẹ, hắn ôn nhu khích lệ.

Hắn biết Bác Vương là ba năm trước đi công viên khiêu

vũ mới gặp mẹ mình, bác Vương


Snack's 1967