
ống quỷ dị như thế càng làm Giang Mãn Phúc cảm
thấy kì lạ, trực giác cho thấy nhất định là có vấn đề, vì vậy hắn dứt khoát gọi
tên một người, “ Lão Trương, Tiểu Mân đâu?”
Chỉ một thoáng, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt đồng
tình về phía sư phó, trong mắt tràn ngập “ Bảo trọng, cố lên, cực khổ” vân vân,
không nói thành lời.
Haiz! Hôm qua mùng một không có cùng lão bà đi cúng
bái thật là sai lầm mà.
Sư phó tính toán một hồi, đã bị gọi đích danh như vậy
cũng chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, “Hắc hắc…Lão đại, Tiểu Mân…nàng…nàng …đi ăn
cơm…” Xoa xoa tay cười không dứt, lão Trương thật chuyên nghiệp bỏ qua trọng
điểm, thật không hổ hai mươi năm thâm niên, kinh nghiệm phong phú.
Giang Mãn Phúc làm gì dễ qua mặt như vậy, nhìn mọi
người thần sắc quỷ dị, không khỏi nhướng mày, phát hiện sự việc tuyệt đối không
đơn giản như vậy, hét hỏi: “ Đi lúc nào? Đi đâu? Đi với ai?”
(Papa thế này con gái không ế mới lạ #.#)
Quả nhiên Lão Trương bị dọa đến thật sâu thở dài một cái, bất đắc dĩ chỉ ra
bên ngoài, “Mới vừa đi, ở đối diện, cùng khách hàng.”
Cùng khách hàng?! Giang
Mãn Phúc kinh hãi, môi dày lắp bắp như thể đóa hoa gặp gió run rẩy liên hồi. “
Là nữ…hay…nam?”
“…Nam.” Hai tay bưng tai, không dám nghe.
“Tiểu Mân a– ” Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lương
sánh ngang với Đậu Nga (*) vang vang tận mây xanh, dọa cho vô số chim đậu trên
cột điện bên ngoài sợ hãi bay mất, Giang Mãn phúc vừa chạy ra bên ngoài vừa kêu
khóc, “ Tâm can của ta, con trăm ngàn lần cũng không được để nam nhân lừa mất a
a a…”
(*)( Đại khái Đậu Nga chồng chết ở vậy nuôi mẹ chồng,
thương yêu nương tựa nhau. Nàng bị tên vô lại quấy rối không thành lại vu oan
cho nàng hạ độc giết người, quan án nhận hối lộ tra tấn dã man nàng cũng không
nhận tội, bọn họ lại quay sang tra tấn mẹ chồng nàng, nàng thương mẹ chồng tuổi
già chịu không nổi nên mới nhận tội để họ thôi tra tấn bà. Lúc trên pháp trường
chuẩn bị chém đầu, nàng oán trời trách đất (ám chỉ giai cấp thống trị) rất bi
phẫn, nguyện cho trời đổ mưa tuyết, hạn hán ba năm. Đậu Nga chết chém đang lúc
tháng sáu oi bức mà trời thật đổ mưa tuyết, sau đó hạn hán ba năm.
Haiz, không biết nhớ đúng không nữa, mọi người chịu
khó đi google)
Bởi vì nhiều lần “làm việc ác” khiến cho con gái nổi
giận cảnh cáo nên lần này dù muốn xông qua thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chạy
tới cửa liền dừng lại, tựa khung cửa như khuê phòng oán phụ ( người vợ ai oán
nơi khuê phòng), không biết lấy đâu ra cái khăn lau lau khóe mắt rưng rưng, ánh
mắt oán giận thẳng hướng nam nhân đang
ngồi quay lưng về phía hắn trong quán ăn đối diện bắn tới.
“Ô…Tiểu Mân…con phải nhớ kĩ, trên thế giới này, papa
mới chính là người con thương nhất nha…” Nhìn con gái vừa ăn vừa khoan khoái
trò chuyện với nam nhân kia, không biết là nói gì, Giang Mãn Phúc không khỏi lệ
rơi đầy mặt tự lầm bầm, bộ mặt papa khờ đều bị trưng ra hết.
Trời ạ! Nhìn một lão đại gấu đen đứng khóc đến lê hoa
đái vũ(*), có ghê không chứ? Thật buồn nôn a!
(*) ( là hoa lê màu trắng, sau cơn mưa đọng đầy nước,
cái này đặc biệt dùng để chỉ mỹ nhân bộ dạng khi khóc yếu nhược mà vẫn đẹp động
lòng người khiến người ta thương tiếc. Ném vô chổ này cho gấu bự thiệt khiến
người ta nổi da gà da vịt đầy hết mà)
Đây mới chính là Đại ma vương, hai anh em sinh đôi làm
sao bì được.
Bên trong tiệm sửa xe, sư phó học đồ gì cũng da gà da
vịt rơi đầy (đã nói là nổi da gà mà), sắp chịu hết nổi, mọi người ta đẩy ngươi,
ngươi đẩy ta cuối cùng theo lệ cũ, người bị chỉ đích danh lúc nãy phải đi an ủi
ông chủ thương con gái đến thành si tâm kia.
“Ta nói lão Đại, chẳng qua là mời cơm thôi, lại không
có gì …” Lão Trương bất đắc dĩ khuyên.
Vậy mà hắn còn nói chưa hết lời đã bị Giang Mãn Phúc
giận dữ cắt đứt. “Còn nói! Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai xem phim, hôm sau nữa
lại nắm tay, lời lẽ đường mật cường hôn, tiếp đó liền lừa đến trên giường đem
về nhà! Lão Trương, chúng ta đều là nam nhân, mấy chiêu thức hạ lưu này còn
không rõ sao?”
Ách…Được rồi! Hắn thừa nhận lão bà nhà mình cũng là
như vậy theo tới, lão Trương vuốt lỗ mũi cười khan, đổi cách nói khác, “ Thật
ra thì Tiểu Man cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nếu thật có người theo đuổi cũng là
chuyện tốt, lão Đại ngươi cũng đừng…phá hư nữa! Phải biết con gái lớn không
dùng được, giữ tới giữ lui lại thành của nợ…”
“Mẹ nó!” Âm thanh khuyên giải lần nữa bị cắt đứt,
Giang Mãn Phúc nổi giận.” Cái gì con gái lớn không dùng được? Tiểu Mân mới hai
mươi lăm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, ta còn tính giữ lại thêm vài năm, coi như của
nợ cũng không sao, ta Giang Mãn Phúc chẳng lẽ nuôi không nổi!”
Đúng là hết cứu!
Lão Trương hai mắt nhìn trời, lười cùng papa khờ này
giảng đạo lý, bất quá có chuyện nhất định phải nói ra. “ Lão Đại, ngươi muốn
giữ thế nào tùy ngươi, bất quá có thể đem khăn trả lại cho ta không? Đó là khăn
ta đang lau vấy mỡ.”
“A—-Ngươi! Sao không chịu nói sớm? Phi phi phi phi
phi…”
Mặt khác, Tu Lập Hành được Giang Tâm Hồng dẫn vào một
quán ăn nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm không dứt, nói cái g