Cưới Sau Một Đêm

Cưới Sau Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324350

Bình chọn: 8.00/10/435 lượt.

uấn thần bí coi như đã chân tướng rõ ràng, nhưng

lại có vấn đề mới xuât hiện, đó chính là nghe giọng điệu của Lưu Tuấn thì thật

giống như tôi và anh ta rất quen thuộc với nhau, nhưng vấn đề ở chỗ, trong trí

nhớ của tôi tựa hồ không có người này tồn tại.

Nhìn thấy vẻ mặt tôi đăm

chiêu hoàn toàn nhớ không nổi ra cái gì, ở trước mặt mọi người Lưu Tuấn tỏ vẻ

thương tâm, hai tay ôm lấy trái tim, ai oán nói: “Tiểu Anh, em thật đúng là một

người phụ nữ tuyệt tình, cứ thế quên hết đoạn kí ức vui vẻ ngày xưa của chúng

ta! Anh thật đau lòng, thật đau lòng quá! Tâm tình thiện lương đau đau quá đau

quá a!”

Xem ra anh ta có vẻ như

biết tôi thật, bởi vì cái nickname Tiểu Anh này chỉ có người tôi quen trước năm

bốn tuổi mới biết mà thôi, chẳng lẽ tôi cùng anh ta thật sự từng có một đoạn

“kí ức vui vẻ” hay sao?

Lưu Tuấn rất lớn mật, làm

trò trước mặt vợ dám nói về người phụ nữ khác, nhưng Hàn Lỗi tất nhiên không

thể sảng khoái.

Còn chưa chờ tôi có đầy

đủ thời gian nhớ lại chuyện cũ đã phát hiện sự khác thường của Hàn Lỗi, mặc dù

khóe miệng anh vẫn cong cong, nhìn như có vẻ rất hứng thú với chuyện cũ của

tôi, nhưng ánh mắt cứ từ từ lạnh như băng, ngay cả bàn tay đang khoác trên vai

tôi tựa hồ cũng tăng thêm sức nặng, mẹ ơi, người đàn ông này không phải là đang

hiểu lầm chuyện gì đó mà ghen đấy chứ?!

Lưu Tuấn vẫn còn đang

khoa trương giả bộ đau lòng, chọc cho ba người còn lại cười ầm ĩ, tôi cắn răng

hung tợn nói với anh ta: “Nhanh một chút đem sự thật khai ra, nếu không tôi sẽ

làm cho anh phải đau lòng hơn đấy!”

Nghe vậy, Lưu Tuấn cuối

cùng mới khôi phục như bình thường, nhưng vẻ mặt vẫn là thương tâm nói: “Tiểu

Anh, trí nhớ của em thật sự chẳng tốt chút nào, đem anh quên đi như thế, được

rồi được rồi, đừng có trừng anh nữa, trợn mắt cả một đêm rồi mà không mệt à,

được rồi được rồi, anh không nhiều lời, bất quá, em thực sự không nhớ rõ anh

sao? Được được được, anh nói anh nói, anh nhưng là nhân vật trọng yếu, đã được

tận mắt thấy em chào đời đấy! Còn nhìn em cởi quần để hở PP bò loạn khắp nơi

nữa… Được rồi, đoạn này cắt bớt, dù sao anh cùng em vẫn còn phải sống cạnh nhau

thêm mấy năm nữa! Em thật sự không nhớ rõ sao? Thử nghĩ lại xem, nói ví dụ như

cái đầu trọc…”

Nhắc tới đầu trọc, trong

đầu tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa hồ nhớ tới lúc còn rất nhỏ, tôi cùng

với một cái đầu trọc “vắt chày ra nước”, mà chủ nhân của cái đầu trọc lốc này,

hình như là một bé trai hơn tôi mấy tuổi, chẳng lẽ…

“Anh chính là anh đầu

trọc năm đó?” Tôi duỗi ra ngón tay, run rẩy chỉ vào anh ta. Vẻ mặt Lưu Tuấn

hiện rõ mấy chữ “em cuối cùng cũng nhớ ra”.

“Hừ! Không thể trách em

a, ai bảo anh bây giờ không còn đầu trọc nữa chứ? Hơn nữa khi đó em còn nhỏ như

vậy, không nhớ rõ anh thì có gì kì quái chứ!” Tôi giải thích, nhưng đó cũng là

sự thật, hình như từ lúc bốn tuổi tới giờ tôi chưa từng gặp lại anh ta nữa.

Quả nhiên là con trai

mười tám sẽ trổ mã a.

“Nhưng mà, anh so với em

rốt cuộc lớn hơn bao nhiêu tuổi a?”

“Anh bây giờ là ba mươi

tuổi, em thử nói xem?” Lưu Tuấn hỏi ngược lại, sau đó oán trách nói. “Em lại

dám quên mất đoạn kí ức bắt nạt anh ngày xưa. Ngày đó em rất không ngoan, thích

‘chạy trần truồng’ còn chưa đủ, còn vừa đánh vừa toét miệng cười, không cho em

đánh thì sẽ khóc, quá phận nhất chính là, đánh thì đánh đi, lại còn không ngừng

chảy nước miếng từ khóe miệng ra nữa…”

Ách, tôi thật sự quá đáng

như vậy hay sao?

Cho nên, cả buổi tối, tất

cả mọi người đều ngồi nghe Lưu Tuấn kể chuyện “ký sự huy hoàng” thời tôi còn

bé, tiếng cười không ngừng, tình cảm phát sinh nhanh chóng.

Tiễn khách xong nằm ở

trên giường tôi không khống chế được cong cong khóe miệng, dù sao cũng là vô

tình gặp gỡ một người bạn nối khố từng bị tôi “chơi đùa” ngày xưa mà, tôi dĩ

nhiên rất cao hứng, nhưng mà người nào đó đi đâu mất rồi?

Hàn Lỗi nằm nghiêng ở bên

cạnh tôi, khóe miệng vẽ thành một đường cong đẹp mắt, hai mắt tỏa ra tia nhìn

nóng rực, hài hước nói: “Thì ra là lúc nhỏ em thích ‘chạy trần truồng’ a, lại

còn chạy cho người đàn ông khác nhìn nữa.”

Haha, ngại ghê, khi đó

Lưu Tuấn cũng là một bé trai khỏe mạnh nhưng mà một đứa nhóc mới năm tuổi đã

được tính là một người đàn ông rồi sao? Nếu như lúc ấy tôi quen biết Hàn Lỗi,

tôi cũng sẽ không ngần ngại “Chạy trần truồng” cho anh nhìn đâu, dù sao tôi

cũng không nhớ rõ mà

Hàn Lỗi từ từ nhích tới

gần tôi, bàn tay đặt ở trên mông tôi không ngừng làm loạn, vẻ mặt tà tà xấu xa

nói: “Cưng à, anh cũng muốn nhìn em ‘chạy trần truồng’ một lần a!”

Dứt lời, anh không thèm

phân trần hướng tôi đè xuống.

Oan uổng quá, tôi mới

không thích “Chạy trần truồng” a, chẳng lẽ trẻ con lúc bé vào mùa hè không

thích đem toàn thân cởi trống trơn hay sao? Như thế rất lạnh a, rất lạnh!

Cùng Giang Mặc Mặc tiếp

xúc qua một thời gian, mọi người liền phát hiện cô gái có vóc người cao gầy,

hoàn mỹ, ngọt ngào dụ hoặc này là một người vừa khả ái vừa dễ sống chung, mặc

dù bằng tuổi với Lưu Tuấn nhưng lại có một tâm hồn đi ngược với tuổi tác của

mình.

Từ ngày đ


Polaroid