
ay bằng vẻ mặt khóc thương nói với cô gái kia: “Cưng
à, nhẫn nhịn chút nữa được hmm, bây giờ không phải là lúc chơi hôn nhẹ rồi, mặc
dù anh cũng rất muốn…” Anh ta đem cô gái ấy kéo đến trước mặt tôi, tiếp tục
nói: “Bảo bối Mặc Mặc! Em mau tới giải thích với Hạ Anh một chút đi! Anh không
phải là cái gì Ngưu Lang, mặc dù anh họ Lưu, không cẩn thận sẽ bị đọc sai thành
Ngưu, nhưng anh thật sự không phải là Ngưu Lang! Tác gia! Tác gia!”
Cô gái được gọi là Mặc
Mặc nghe vậy cong cong khóe miệng, hai con mắt to mở ra, hàng lông mi uốn cong
chớp chớp như chiếc quạt lông lên lên xuống xuống, ngọt ngào cười nói với tôi:
“Hạ Anh, chúng tôi đến nhà cô chơi được không?”
Địa điểm: Hang ổ của Hàn
Lỗi, Hạ Anh.
Thời gian: 20
Sự kiện: Đại hội trao đổi
giữa những người hàng xóm
Thành viên tham gia: Hàn
Lỗi, Hạ Anh, Hà Dịch, Lưu Tĩnh cùng với vợ chồng Lưu Tuấn.
Hiện trường: trong phòng
khách sáu người chia ra ngồi ở trên ghế sa lon, bốn người chờ chân tướng rõ
ràng.
Tôi cùng Hàn Lỗi tùy ý kê
mông ngồi xuống ghế salon, hai tay tôi khoanh lại để ở trước ngực, tay của Hàn
Lỗi thì hào phóng khoác lên vai tôi; Hà Dịch và Lưu Tĩnh rất khách khí ngồi ở
bên cạnh; vợ chồng Lưu Tuấn thì ngồi ở trên ghế salon nhỏ, trên mặt có loại
biểu hiện thư thái cứ như đang ở nhà của mình.
Giang Mặc Mặc ưu nhã cầm
lấy một cốc nước trái cây trên bàn, bờ môi đỏ mọng hoàn mĩ nhấp một ngụm nho
nhỏ xong, đặt cái cốc trong tay thưởng thức, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào nói:
“Mặc dù đã chuyển đến đây vài tuần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt
nhỉ? Chào mọi người, tôi là Giang Mặc Mặc, sống ở nhà cách vách, sau này xin
chiếu cố nhiều hơn.”
Dứt lời, cô ấy nhìn chúng
tôi một cái, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nói vậy tức là mọi người đang tò
mò về quan hệ của tôi và Lưu Tuấn sao?”
Thấy vẻ mặt rất rõ ràng
của tôi, Giang Mặc Mặc che miệng cười to hai tiếng sau đó nói: “Tôi trước nên
tự giới thiệu mình đã chứ nhỉ, tôi là một nhà thiết kế nội thất, thuộc về loại
tự do, nếu có đơn hàng sẽ thực hiện, không có đơn hàng thì ở nhà nằm ngủ, mà
trong vài tuần chúng tôi chuyển đến đây đúng là thời điểm tôi bận rộn nhất nên
chúng ta mới coi như là hôm nay chính thức gặp mặt. Về người đàn ông này,”
Giang Mặc Mặc chỉ chỉ Lưu Tuấn. “Không sai, anh ta là người đàn ông mà tôi bao
nuôi!”
Nghe được lời giải thích của
Giang Mặc Mặc về thân phận của Lưu Tuấn, vẻ mặt của tôi lập tức trở thành khinh
bỉ, rõ mồn một mấy chữ “anh còn dám giả bộ à”, vẻ mặt Hàn Lỗi y như đang xem
kịch vui, gương mặt tuấn tú của Hà Dịch thì ửng đỏ, trợn mắt há hốc mồm, dù sao
vẫn còn trẻ tuổi cho nên có chút bị dọa sợ, còn Lưu Tĩnh mặc dù đã chuẩn bị tâm
tư nhưng vẫn nhịn không được thở nhẹ.
Lúc ấy Lưu Tuấn đang uống
một ngụm nước trái cây, nghe thấy những lời này lập tức phun ra tất cả những gì
vừa uống, anh ta chật vật vừa thu dọn tàn cuộc, vừa rên rỉ kêu lên: “Cưng à,
không phải là lúc nói giỡn đâu!”
“Đừng nóng vội a! Bây giờ
em sẽ giải thích lại một lần nữa thật rõ ràng là được mà!” Vẻ mặt Giang Mặc Mặc
vô tội an ủi Lưu Tuấn, xem qua sắc mặt khác nhau của bốn người chúng tôi sau đó
cười nói: “Bị dọa sợ sao? Ha ha, thật ra thì đây chỉ là trò chơi của chúng tôi
mà thôi, đúng rồi, tôi còn chưa nói cho mọi người biết sao, thật ra thì chúng
tôi là vợ chồng, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp có giấy hôn thú đàng hoàng
nha!”
Biết bây giờ Giang Mặc
Mặc mới chịu giới thiệu mình cẩn thận, Lưu Tuấn liền ngồi nghiêm chỉnh lại, sau
đó cô ấy giống như đang giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, vươn một tay bày ra
trước mặt Lưu Tuấn, mỉm cười nói: “Người đàn ông này thật ra thì thật sự là một
tác gia, chuyên viết sách, chẳng qua là tôi thấy anh ấy không mấy nổi tiếng mà
thôi.” Bỏ qua tiếng ho khan kháng nghị của mỗ tác gia nhà chúng ta, cô ấy tiếp
tục nói: “Anh ấy là tác gia tự do, tôi là nhà thiết kế nội thất tự do, cả hai
người đều cần linh cảm nên rất thích chơi trò sắm vai nhân vật.”
Nghe đến từ mấu chốt này,
Hàn Lỗi chỉnh lại kính, lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Người đàn ông này!
“Nếu nói đến sắm vai nhân
vật, thật ra thì chính là nhân vật sắm vai.” Giang Mặc Mặc giải thích.
Được rồi, cái này nói rồi
cùng chưa nói như nhau cả thôi.
“Bởi vì muốn kích thích
linh cảm của anh ấy, tôi thường xuyên sắm vai những nhân vật khác nhau, tỷ như
nữ tiếp viên hàng không, học sinh, phu nhân…, được rồi, tôi thừa nhận thật ra
thì mình cũng khá mê trò này nữa, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy như thế
tương đối tình thú hay sao? Mà tháng này, chúng tôi vừa lúc chơi trò bị ‘bao
nuôi’, cho nên thật xin lỗi vì đã để mọi người hiểu lầm.” Giang Mặc Mặc thành
tâm thành ý nói xin lỗi.
Nhưng mà, thật ra thì
hiểu lầm bọn họ cũng chỉ có tôi và Lưu Tĩnh mà thôi.
Sau khi oan tình bị rửa
sạch, Lưu Tuấn tựa vào trên ghế sa lon vươn tay ôm lấy khuôn mặt của vợ, bộ
dáng đắc ý nhìn tôi, dùng khẩu khí hết sức hoài niệm nói: “Hạ Anh a, em thật sự
là một chút cũng không thay đổi, vẫn còn cố chấp như thế cơ à!”
Rất tốt, bây giờ đối với
nghề nghiệp thần bí của Lưu T