
người đàn ông có thể hấp dẫn
hứng thú và lực chú ý của tôi hơn Hàn Lỗi tồn tại đâu!” Tôi bình tĩnh nhíu mày,
giọng nói nghiêm túc chân thành nói.
Ngoài dự liệu của tôi,
Lưu Tuấn thế nhưng vỗ vỗ tay, vẻ mặt cũng kích động không kém nói: “Thật là một
câu trả lời có cá tính a! Thật sự cảm ơn cô nhé!”
Người đàn ông này cảm ơn
tôi sau liền xoay người chạy về nhà trọ, tiến vào thang máy, hoa lệ biến mất
ngay trước mặt chúng tôi.
Tôi khờ mắt, cho nên ngây
ngốc hỏi: “Tiểu Tĩnh a, đây là tình huống kiểu gì a, anh ta có ý gì chứ?”
Lưu Tĩnh cũng ngây ngốc
nhìn nơi hắn biến mất, rồi ngây ngốc lắc đầu.
Xem ra Lưu Tuấn còn là
một người đàn ông quái dị nữa a.
Lại là một buổi tối cuối
tuần, tôi ở trong cầu thang vứt túi rác cẩn thận xong, mở cửa cầu thang bộ ra
lại vô tình gặp gỡ Lưu Tuấn đang hôn tạm biệt một cô gái.
Lòng tràn ngập nhiệt
huyết, tôi không nhịn được đi tới trước mặt anh ta, vẻ mặt Thánh mẫu Maria khổ
sở mở miệng từ bi nói: “Đồng chí Lưu Tuấn, nghe tôi khuyên một câu, phần công
việc này của anh vẫn là sớm nên nghỉ hưu đi thì hơn, dù sao cũng là ăn cơm
thanh xuân, hơn nữa còn dễ dàng lây nhiễm cái bệnh mở đầu bằng chữ A kia nữa,
vừa hao tổn tinh thần lại còn làm hại đến thân, anh còn trẻ như thế, chẳng lẽ
không có công việc nào khác để làm hay sao?”
(Momo: bệnh
chữ A là AIDS ạ='>'>)
Lưu Tuấn bị tôi nói nghe
không hiểu ra sao, cau mày hỏi: “Cô biết rõ tính chất công việc của tôi sao?”
“Rất rõ ràng thế là
chuyện tốt chứ sao!” Tôi ôm theo tâm tình kích động nói.
“Cái đó…Cô có phải đã
hiểu lầm cái gì hay không?”
“Nhiều phụ nữ đến nhà như
vậy anh nói tôi có thể lầm thành cái gì?”
“Ai nha, cô thật sự hiểu
lầm, các cô ấy, không, là cô ấy, cô ấy là vợ của tôi mà!” Lưu Tuấn có chút
quýnh quáng giải thích.
Tôi khi đó tâm tình kích
động chỉ nghe thấy được cụm “các cô ấy” mà tự động rò rỉ cụm “cô ấy” đằng sau.
“Vợ? Nhiều như vậy? Anh
tưởng mình là Vi Tiểu Bảo* chắc?” Tôi khinh thường hừ lạnh.
(*Vi Tiểu
Bảo: là nam nhân vật chính trong cuốn Lộc Đỉnh Ký. Lộc Đỉnh Ký, chữ Hán giản
thể(鹿鼎记), chính
thể: 鹿鼎記, latin
hóa: lù dǐng jì hay Lộc Đỉnh Công là cuốn tiểu
thuyết cuối cùng của Kim Dung. Nhân vật Vi Tiểu Bảo thường được so sánh với AQ
của Lỗ Tấn vì nói lên được tính cách chung của người Trung Quốc. Trong truyện,
nhân vật này có tới 7 vợ)
“Ai nha, Hạ Anh ơi
là Hạ Anh, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi!” Vẻ mặt Lưu tuấn cầu xin tha thứ nói.
“Hừ hừ!” Vẻ mặt tôi không
tin chút nào.
“Làm sao mà cô lại vẫn
bướng bỉnh như trước kia nhỉ?” Lưu Tuấn đột nhiên cười cảm khái.
Này này, sao anh ta nói
cứ nghe như chúng tôi đã từng quen biết nhau vậy, nhưng mà tôi nhớ là mình
không hề nhận ra hắn nha, thậm chí còn chưa từng thấy qua ấy.
“Đừng có lôi kéo làm
quen, nếu không mau nói anh tại sao không hề ra cửa đi làm, lại còn có rất
nhiều phụ nữ trang phục khác nhau vào nhà qua đêm mỗi ngày, anh nói anh không
phải ngưu lang thì là cái gì chứ?”
Khóe miệng Lưu Tuấn rất
rõ ràng co quắp một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ cô chưa nghe
nói qua có một loại nghề nghiệp có thể ngổi ở nhà sao? Tôi là tác gia! Tác gia*!”
(*tác gia
tức là nhà văn, nhà thơ, nói về những người chuyên nghiệp viết lách nói chung,
ví dụ như Tô Hoài, Xuân Diệu chẳng hạn~~~ Tất nhiên, trừ bỏ kẻ làm báo ra nhé!)
“Gì cơ? Ngồi nhà? Ngồi ở
nhà?”
“…”
(giải thích
chút, gia tức là nhà, anh ấy nói mình là tác gia, tức là người viết văn ấy,
nhưng chị Anh lại hiểu thành ngồi nhà)
Một đôi vợ chồng trẻ tuổi
nói: loại chuyện sắm vai nhân vật này tuyệt đối hữu ích cho việc gia tăng tình
cảm đôi bên
Được rồi, tác gia dĩ
nhiên không phải là ngồi nhà, nhưng Lưu Tuấn đúng là thường xuyên ngồi ở nhà a.
Khi hai người chúng tôi
đang mắt to trừng mắt nhỏ giằng co không ngừng với nhau, một giọng nói ngọt
ngào bỗng cất lên, bóng hình xinh đẹp sau lưng Lưu Tuấn xuất hiện trước mắt
tôi.
Đó là một người phụ nữ có
vóc người cao gầy, đường cong ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ đó nha.
Cô gái ấy nhìn tôi và Lưu
Tuấn một đang ngẩng đầu ngưỡng mộ một đang cúi đầu mắt nhìn xuống, “hài hòa”
trừng mắt lẫn nhau, không khỏi khẽ nhăn cặp mày liễu gọn gàng tinh xảo, mỉm
cười xinh đẹp, bờ môi đỏ mọng khẽ mở ra. “Các người đây là… Chơi cái gì vây?
Tôi có thể gia nhập không?”
Nghe thấy thanh âm này vẻ
mặt Lưu Tuấn cao hứng quay đầu lại, thấy người đằng sau lại càng hưng phấn
nhiều hơn, tiêu sái đi đến bên cạnh cô gái ấy, thân mật nói: “Mặc! Bảo bối Tiểu
Mặc! Em không đi buổi hẹn nữa sao? Cố ý thoái thác không gặp để trở về với anh
à? Uhm, anh biết em đối với anh tốt nhất mà! Biết anh ở nhà tịch mịch nên cố ý
trở về! Để anh cho em một nụ hôn cảm kích nào!”
Va dứt lời, Lưu Tuấn đã
nghĩ muốn ở trước mắt tôi trình diễn hình ảnh hạn chế người xem, nhưng đúng lúc
tôi không nhịn được giơ hai tay lên che mắt, mở ra một khe hẹp để nhìn lén bọn
họ, đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, anh ta giống như là chợt nhớ ra cái gì,
đột nhiên ngẩng đầu lên, th