
hì,
tôi quá ngây thơ rồi, tôi sai lầm rồi, tôi thật sai lầm rồi, đặc biệt là từ sau
khi nhận được hoa hồng của Lâm Triết đưa đến.
Ngày đó, tôi đang ngồi
trong phòng làm việc vùi đầu vào bản thiết kế, đột nhiên có người nhờ tôi ký
nhận một bó hồng, tôi mở chiếc thiệp nhét bên trong ra thì nhìn thấy cái tên –
Lâm Triết.
Khoé miệng tôi co giật
đối diện với mấy bông hồng tươi đẹp mà nóng phỏng tay, không khỏi cảm giác một
trận co rút đau đớn từ đại não.
Tiếp theo, điện thoại vang
lên, bên trong truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi như cũ của Hàn Lỗi.
"Nghe nói, tên kia
tặng em một bó hoa hồng to?"
"Ách..."
Anh ta làm sao mà biết
được?
“Muốn biết làm sao anh
biết được? Hừ, Tần Hạo đúng lúc đi qua phòng thiết kế thì nhìn thấy, sau đó
nhanh chóng trở về báo cáo với anh tình trạng ở đó chứ sao?”
Thì ra là đồng chí Tần
Hạo a, không khỏi khéo gặp quá đi!
"Bây giờ em cái gì
cũng không cần nói, hãy nghe anh nói là tốt rồi. Bây giờ! Lập tức! Lập tức đem
hoa ném vào thùng rác, sau đó tan việc anh dẫn em đến một nơi. Răng rắc!"
Nhìn chiếc điện thoại bị
cắt liên lạc, lại nhìn những bông hồng hoa hồng vô tội nằm ở trên mặt bàn, nói
vứt bỏ thì thật là đáng tiếc, hay là chia cho các đồng nghiệp đi.
Nhưng mà, sau khi tan việc
Hàn Lỗi muốn mang tôi đi nơi nào? Trong giọng nói của anh lúc đó còn có một
loại thấy chết không sờn, chẳng lẽ là đầm rồng hang hổ hay sao?
Dĩ nhiên, nơi mà anh mang
tôi đi không phải đầm rồng cũng chẳng phải hang hổ gì hết, mà là -- tiệm bán
hoa.
Anh trầm mặc đưa tôi đến
đó, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta đi chọn một bó hoa
Đối mặt với một đống hoa
đủ loại hoa tươi ganh đua sắc đẹp, nở rộ vô cùng mà lắm cái mình còn không biết
tên kia, tôi trợn tròn mắt, không tài nào giải thích nổi nhìn Hàn Lỗi.
Gương mặt tuấn tú của anh
ửng đỏ, tránh khỏi tầm mắt của tôi, quay đầu đi, không được tự nhiên nói:
"Tên kia không phải là cũng tặng em hoa sao?"
"Phì!" Tôi
không nhịn được bật cười ra tiếng.
Ha ha, Hàn Lỗi a Hàn Lỗi,
làm sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Vẻ mặt Hàn Lỗi vô cùng
khó chịu nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của tôi, lại quay đầu đi, còn phát ra
thanh âm hừ hừ khó chịu.
Tôi cười cười đi tới bên
cạnh khoác tay anh, dùng đầu chà chà vào rồi cười đến vô cùng rực rỡ nói: “Tiết
lộ cho anh một bí mật nha, thật ra thì em bị dị ứng với phấn hoa.”
“A?” Vẻ mặt Hàn Lỗi ngốc
ra, sau đó dời tầm mắt đi, nói: “Vậy chúng ta đi ăn
cơm thôi!”
Mấy ngày sau đó, Lâm
Triết tiếp tục tặng quà cho tôi, mà Tần Hạo luôn luôn vô tình gặp gỡ được sau
đó ngay lập tức báo cáo với cấp trên, Hàn Lỗi liền bắt tôi vứt bỏ sau đó mua
lại cho tôi món khác giống thế.
Cho đến một ngày, Lâm
Triết đến thẳng trước cửa của công ty tự mình đưa tôi lễ vật là một chiếc hoa
cài áo rất đẹp.
Tôi nhận lấy món quà, vẻ
mặt làm khó yêu cầu anh không nên tặng quà cho tôi nữa, nhưng anh chỉ cười trừ,
sau đó hết sức tiêu sái rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng
Lâm Triết, bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên, món quà trên tay bị một bàn tay khác
đoạt đi mất, tôi kinh sợ quay đầu nhìn lại, thì ra là Hàn Lỗi.
Tôi cười khan hai tiếng,
xem ra lần này là bị bắt quả tang tại trận nha, không phải là Tần Hạo vô tình
gặp được sau đó báo cáo với anh à.
Sắc mặt Hàn Lỗi hết sức
âm trầm nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ kia một lát, sau đó anh tuấn vung tayẽ nên
một đường cong hết sức hoàn mỹ, nhắm ngay chiếc thùng rác bên cạnh mà ném đi,
không chút do dự.
Tôi đưa mắt nhìn chiếc
hộp nhỏ lọt vào thùng rác, lại thấy Hàn Lỗi cực kì tàn ác, cực kì hung thần.
Quả nhiên không ngoài ý
muốn, Hàn Lỗi lại muốn đưa tôi lễ vật như thế, bất đồng chính là, lần này anh
đợi không nổi đến khi tan làm mà là quang minh chính đại trốn việc rồi đi.
Hàn Lỗi dẫn tôi đến một
tiệm trang sức, chạy thẳng tới quầy nhẫn cưới.
“Đem toàn bộ nhẫn cưới
trong này lấy hết ra cho tôi!”Hàn Lỗi hắng giọng ra lệnh.
Cô gái đứng quầy đầu tiên
là bị vẻ tuấn mỹ tươi đẹp của Hàn Lỗi hút hồn, ngay sau đó hai mắt sáng lên lấy
ra đủ loại nhẫn cưới tinh phẩm của tiệm cho chúng tôi chọn lựa.
“Tôi tin tưởng ánh mắt
của cô, cứ chọn một đôi đi, chúng tôi cần nhẫn cưới!” Hàn Lỗi đầy ý sở hữu nói.
Được rồi, nếu như đeo
nhẫn cưới có thể làm cho anh an tâm cùng tự tin hơn, vậy thì cứ mua đi, dù sao
người trả tiền cũng không phải tôi.
Cho nên tôi trái chọn
phải chọn, cuối cùng cũng lựa được một đôi nhẫn cưới bạch kim có kiểu dáng đơn
giản lại hào phóng để đeo vào.
Ở trong xe, Hàn Lỗi nhìn
chiếc nhẫn trên tay, lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, thầm nói: “Phụ nữ bọn em
không phải đều thích loại nhiều ít cara hay sao…?”
Tôi nhướn mày, ra vẻ
chuyên nghiệp nói: "Để em lấy thân phận nhà thiết kế chuyên nghiệp nói cho
anh biết, đơn giản mới là mỹ!"
Thấy vẻ mặt thành thật
của tôi, Hàn Lỗi ngo ngoe cái hiểu cái không gật đầu, tỏ vẻ khiêm tốn tiếp nhận
giáo dục.
Phì! Tôi lại muốn cười.
Một tuần sau, công việc
giữa tôi và Lâm Triết có nhiều tiến triển, hoàn thành xong xuôi, tôi cảm thấy
đây là lúc nên cùng anh ta chân thành nói chuyện