
ân
không?”
Đường Hân? Cái tên này
nghe sao quen tai thế nhỉ.
Tôi cau mày suy tư, không
nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng bay tới cái tên của
trường học trước mặt.
Hả! Đây không phải là
trường đại học trước đây của tôi hay sao! Khó trách một đường chạy tới chỗ này
cứ cảm thấy đường quen thuộc thế! Từ đó suy ra, Đường Hân trong miệng của Hàn
Vũ sẽ không phải là cái người mà tôi quen biết kia chứ?!
“Đường Hân mà anh nói là
cái người em quen sao?” Tôi không nhịn được quay đầu cẩn trọng hướng anh ta
chứng thực.
“Phải!” Hàn Vũ ý không
tốt gật đầu.
Hả! Cái thế giới này còn
có thể nhỏ đi chút nào nữa hay không a!
“Các người làm sao lại
biết nhau? Không, em hẳn là nên hỏi, anh có khuynh hướng thích ngược đãi sao?”
Tôi không nhịn được hô to lên.
Tôi chỉ biết một Đường
Hân, đó là đàn chị trong trường đại học của tôi, còn nhớ cái cô gái đã dạy tôi
đủ loại quyền cước và bẻ khóa lúc trước không, không sai, chính là cô ấy, một
cô nàng mơ hồ có khuynh hướng ưa thích bạo lực, cho nên tôi mới hỏi anh ta xem
có phải có khuynh hướng thích ngược đãi hay không.
Hàn Vũ đối với cách hình
dung về đàn chị của tôi không ủng hộ, anh ta chân thành giải thích: “Cô ấy
chẳng qua là mạnh mẽ một chút thôi, không phải có khuynh hướng bạo lực!”
Hửm? Xem ra là Hàn Vũ đã
bị đàn chị “chào hỏi” qua rồi, nếu không anh ta làm sao có thể biết được tôi
đang nghĩ chị ấy có khuynh hướng bạo lực mà không phải là yêu thích đấm bốc a?!
Tôi nhất thời có chút nhức
đầu, cũng đại khái có thể nghĩ ra được nguyên nhân anh ta tới tìm mình.
“Nói cho em nghe xem vì
sao hai người biết nhau đi!” Tôi quyết định trước hết phải nghe chuyện xưa đã
mới có thể quyết định.
Hàn Vũ lại bắt đầu có
chút xấu hổ nhăn nhó nói: “Em cũng biết, anh là một luật sư nên…”
“Ngừng!” Tôi giơ tay lên
cắt đứt lời anh ta, “Anh là luật sư sao?”
“Thế em cho rằng anh là
cái gì?”
“Ông chủ hộp đêm!” Chẳng
lẽ anh không phải là công tử trăng hoa chơi bời lêu lổng sao?
“…”
“… Tiếp tục đi…”
“Cô ấy là giáo viên dạy ở
trường học cũ của em, một lần có chút việc xảy ra nên tìm đến anh để nhờ giúp
đỡ, đương nhiên là người ta giới thiệu cho cô ấy tới tìm anh, cho nên, bọn anh
bất ngờ gặp gỡ nhau, anh biết mình xong rồi, cô ấy chính là nữ thần trong lòng
anh! Nhưng mà, cô ấy hình như đối với đàn ông, ách, tương đối dũng cảm, chính
là không đem đàn ông trở thành đàn ông trong mắt nữa!”
“Vậy thì coi đàn ông
thành cái gì?”
“Chị em… Không, là anh
em!”
Tôi nhíu mày, thì ra có
người bị đàn chị của tôi coi làm chị em tốt a.
“Vậy anh làm thế nào biết
được cô ấy là đàn chị của em?”
“Hì hì…” Hàn Vũ cười
không tốt đẹp chút nào. “Trong lúc vô tình biết được thôi!”
“Cho nên? Anh tính toán
để em làm phản đồ, tác hợp hai người?”
“Cái gì mà gọi phản đồ khó
nghe như vậy chứ, là nằm vùng! Xem ‘Vô gian đạo’[1'> chưa?” Hàn Vũ nghiêm túc chân thành sữa chửa.
Nói thật, chuyện này rất
khó khăn, so với việc tác hợp Lưu Tĩnh Hà Dịch hay Tô Tầm Tần Hạo không cùng
một đẳng cấp, đàn chỉ của tôi mặc dù không phải là cái loại mỹ nhân khiến người
ta nhìn hai mắt tỏa sáng, nhưng mà cô ấy có một loại mị lực khiến kẻ khác càng
ngắm càng thích, bởi vì làm giáo viên thể dục trong trường đại học nên thân
hình cô ấy rất khỏe mạnh, tính cách hào sảng, rất có duyên với đ, nhưng mà từ
thời học sinh quen biết cô ấy đến giờ, hình như không có người đàn ông nào
thoát khỏi quan hệ “chị em tốt” với cô ấy xuất hiện a, cho nên, chuyện này rất
là khó khăn.
Vì thế, trong một góc của
quán trà sữa truyền đến những thanh âm nói chuyện thì thào với nhau.
“Anh lớn lên rất đẹp
trai, em rất có lòng tin với anh!”
“Nhưng đối phương là đàn
chị của em, anh đã thử qua mỹ nam kế rồi, vô dụng!”
“Trên bàn không phải có
một cái gạt tàn thuốc à? Cầm lấy nó, đập vào đầu cô ấy!”
“Đó là đàn chị của em
mà…”
“Đi vào giang hồ, nếu anh
không dằn mặt cô ấy, cô ấy sẽ dằn mặt rồi trèo lên đầu anh!”
“Em cảm thấy anh có cơ
hội trèo lên đầu cô ấy sao?”
“Ba em nói, đi ra ngoài
giang hồ, sớm muộn cũng đều như nhau.”
“Nhưng mà tương lai là do
mình nắm giữ, thế nên đường đi thế nào, tự anh đi chọn.”
“Em muốn làm người tốt.”
“Van xin em mà…”
Cuối cùng, đánh không lại
bộ dáng Hàn Vũ cố ý giả bộ đáng thương muốn chết muốn sống xấu xí vô cùng, tôi
không cẩn thận lỡ mềm lòng và vọng động đi tới trước cửa trường đại học.
Quen cửa quen nẻo tìm
được sân vận động trước kia, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nghỉ ngơi giữa
một đống học sinh, tôi không nhịn được vì mình mặc niệm ở trong lòng: vọng động
là ma quỷ a, vọng động là ma quỷ.
Khi tôi vô thanh vô tức
tiêu sái đi đến sau lưng thân ảnh kia, bóng người đó đột nhiên cảnh giác né
sang một bên, vung một cánh tay tràn ngập sức mạnh về phía tôi, phản xạ có điều
kiện, tôi cũng nghiêng người theo, cùng thân ảnh ấy thuận tiện làm vàiSau đó,
dưới tiếng hò hét hoan hô của đám học sinh hưng phấn, hai người chúng tôi không
coi ai ra gì hàn huyên với nhau.
“Thân thủ không tệ nhỉ!”
“Chị cũng vậy!”
“Từ lúc em đi vào sân vận
độ