
ý của anh làm cho cảm động a…” Tôi càng nói càng
nhỏ giọng.
Thật ra thì tôi chỉ là
nói đùa, bởi vì ngay cả tôi cũng sẽ không cảm thấy cảm động nữa là, chỉ cảm
thấy kẻ đó rất ngu, rất là ngu ngốc.
Nhưng vấn đề chính là có
loại người ngu ngốc như thế tồn tại.
Chỉ thấy cái kẻ ngu ngốc
kia vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng kiên định gật đầu tỏ vẻ đồng ý xài chiêu
này.
Tiễn đưa kẻ phiền phức
Hàn Vũ đi, Hàn Lỗi không xác định hỏi: “Em chắc chắn rằng mình không có giúp
đàn chị đùa bỡn anh ta đấy chứ?”
“Không chắc chắn…”
“…”
Hai ngày sau, từ nhà lớn
của Hàn gia truyền đến tin tức Hàn Vũ bởi vì chịu gió rét mà cảm mạo nặng.
=.=|||
[1'> Vô gian đạo (Hoa
phồn thể: 無間道, Hoa giản thể:无间道, bính âm: Wú Jiān Dào, tiếng Anh: Infernal Affairs) là một bộ phim hình
sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002 .
Tên phim tiếng Hoa 無間道 phiên âm là Vô gián đạo dùng để chỉ tầng địa ngục thứ 8 (Avici, A Tì địa
ngục) nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải chịu thống khổ liên tục không được
nghỉ ngơi. Tên tiếng Anh của bộ phim Infernal Affairs là một cách chơi chữ: gép
infernal (tính từ liên quan đến Địa Ngục) với “internal affairs” (Cơ quan nội
vụ). Ở Việt Nam, bộ phim thường được biết với tên Vô gian đạo do chữ “間” còn đuọc phiên âm là “gian”.
Đảo mắt đã sắp đến
Natividade, mặc dù các thành viên trong Hàn gia cũng không phải quá mê tín,
nhưng mà cảm thấy đây là một cơ hội thật tốt để đi ra ngoài đùa giỡn, cho nên
không thể bỏ qua dịp lễ này.
Vì thế, Hàn lão phu nhân
ra một đạo thánh chỉ, điểm danh muốn Hàn lão gia xử lí việc lên hành trình và
phí tổn cho một chuyến du lịch của cả nhà.
Đại đương gia đã mở
miệng, Nhị đương gia còn có quyền lợi kháng nghị sao?
Cuối cùng, nhờ phúc của
Hàn lão phu nhân, một nhà già trẻ Hàn gia chúng tôi rốt cuộc có thể hưởng thụ
một cuộc hành trình hai ngày một đêm miễn phí, tục xưng là nghỉ phép.
Hàn lão gia tử quen biết
rộng rãi, quan hệ phong phú, một cuộc điện thoại, người ta đã chủ động chào hỏi
chúng tôi ngay rồi, hai ngày một đêm đó nha, đủ có thể thấy được ảnh hưởng cùng
địa vị của Hàn lão gia ở thương giới rồi.
Mặc dù nói là một cuộc lữ
hành ngắn, nhưng mà bà Hàn đã hạ lệnh, quy định phải có bạn trai bạn gái hoặc
là vợ chồng mới được tham gia, kẻ độc thân không có quyền lợi.
Cho nên, Hàn Vũ đang theo
đuổi đàn chị của tôi, đuổi đến thê thảm khổ sở không thuận theo, anh ta bi
thống kháng nghị: “Không công bằng! Mọi người đây là cố ý nhằm vào tôi! Mọi
người khi dễ tôi!”
Ai trong nhà cũng biết
anh ta đang theo đuổi một cô nàng so sánh với chạy theo đà điểu còn khó hơn,
cho nên Hàn lão phu nhân lnh lùng nói: “Ai bảo mầy vừa vô dụng vừa không có
tiền đồ chứ, ngay cả một đứa con gái cũng tán không được, như vậy đi, bây giờ
cách đêm giáng sinh còn một tuần lễ, nếu nội trong tuần lễ này có thể đem người
ta hạ gục, chúng ta sẽ cho phép cháu tham gia!”
Sau khi nói xong, Hàn lão
phu nhân liếc nhìn Hàn Tuệ một chút rồi hướng Hàn Vũ nói: “Cháu cũng nên học em
gái mình một chút đi chứ, biết cái gì gọi là gạo sống nấu thành cơm chín, bá
vương ngạnh thượng cung không?”
Đúng rồi, mọi người đều
biết chuyện của Hàn Tuệ, họ không phản đối, không trách cứ, dưới sự đảm bảo sẽ
không làm trễ nải việc học và bài tập, ai cũng nhiệt tình, vui vẻ đón nhận
người bạn trai là giảng viên của Hàn Tuệ, còn khoa trương khen con bé làm tốt
lắm nữa.
Mồ hôi a, tuôn như suối,
tuôn dữ dội, tuôn ầm ầm, người nhà này không thể bình thường một chút sao?
Nhìn bóng lưng rời đi ảm
đạm của Hàn Vũ, tôi không nhịn được vạn phần đồng tình với anh ta, nhưng mà, ai
bảo anh thích ai không thích lại đi thích đàn chị của tôi chứ, cái cô nàng cấp
bậc nữ vương như thế, nói một cách khác, đó chính là đáng đời!
Một tuần đảo mắt đã trôi
qua, vào sáng sớm ngày giáng sinh, chúng tôi rối rít tụ tập ở trong nhà lớn của
Hàn gia, chờ đến thời gian định sẵn sẽ khởi hành lên đường, đi bằng xe riêng.
Thật ra thì trong lòng
mọi người đều biết rõ, chúng tôi đều đang chờ Hàn Vũ, cũng hy vọng anh ta có
thể ở thời khắc cuối cùng thành công dụ dỗ được chị ấy, sau đó gia nhập với mọi
người.
Nhưng mà rất đáng tiếc,
đã qua thời gian hẹn trước một phút đồng hồ mà vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng
Hàn Vũ như cũ.
Mọi người rất ăn ý vì Hàn
Vũ mà tiếc hận, lắc đầu than thở, sau đó, Hàn lão phu nhân ra lệnh một tiếng,
ai nấy tự động lập tức ngồi vào trong xe của mình, chuẩn bị tùy thời sẽ khởi
hành.
Hai bậc tiền bối của Hàn
gia vì đã lớn tuổi nên ngồi trên xe nhỏ của cha mẹ chồng tôi, Hàn Tuệ và anh
chàng giảng viên của mình thì không có phương tiện giao tào nên cũng ngồi trên
xe của Hàn Mẫn và Quan Dịch, còn dư lại chính là xe của Hàn Ti chở vợ của anh
ta và Hàn Lỗi chở tôi.
Ngồi vào trong xe, tôi
không nhịn được hỏi: “Tại sao không phải là cái xe kia?”
Đúng vậy, đây không phải
là cái xe mà Hàn Lỗi vẫn hay dùng để đi làm mà là một chiếc tôi chưa từng nhìn
thấy, ừm, không gian tương đối xa xỉ rộng rãi, cũng bởi vì chưa quen ngồi nên
tôi chỉ có thể nhận xét là một chiếc xe hơi